Mạc Vân Quả bị Lăng Khanh An lôi đi, sau đó, đi tới phòng ăn, bên trong còn ngồi một người con trai, nhìn dáng vẻ giống như đã chờ Lăng Khanh An từ lâu.
Người nọ thấy Lăng Khanh An lôi kéo một cô gái, trêu đùa: “Nha! Khai trai?”
Lăng Khanh An liếc xéo anh một cái nói: “Đây chính là mẹ của tôi.”
Bách Phỉ:……
Bách Phỉ biết Lăng Khanh An có dưỡng mẫu, nhưng anh chưa bao giờ gặp qua cô, dù sao người này cũng không thích vị dưỡng mẫu ki, như thế nào hôm nay lại lôi kéo cô lại đây? Chẳng lẽ quan hệ hai người này đã tốt lên?
Lăng Khanh An cũng không giải thích thêm gì, hắn để Mạc Vân Quả ngồi xuống, sau đó gọi thêm vài món.
Hứng thú của Bách Phỉ dành cho Mạc Vân Quả rất lớn, anh dịch lại gần chỗ Mạc Vân Quả, bắt đầu nói chuyện với cô.
“Cô thật sự là mẹ của Lăng Khanh An?” Bách Phỉ biết rõ còn cố hỏi.
Mạc Vân Quả gật đầu, cô thật sự là mẹ của Lăng Khanh An.
Bách Phỉ cười một tiếng, đối với phản ứng của Mạc Vân Quả cảm thấy thú vị, dáng vẻ nghiên trang này, thật sự có chút đáng yêu.
“ Vậy sao cậu ta không cùng họ với cô?” Bách Phỉ không hề cố kỵ hỏi, trên thực tế, anh hoàn toàn biết rõ thân thế của Lăng Khanh An.
“Bởi vì cậu ta bất hiếu.” Mạc Vân Quả mười phần đứng đắn nói.
Bách Phỉ:……
Lăng Khanh An:……
Vài giây sau, Bách Phỉ ôm bụng bắt đầu cười ha hả, Mạc Vân Quả thậm chí có thể thấy khoé mắt anh ta ẩn ẩn nước mắt.
Bách Phỉ, thế mà cười ra nước mắt!
Lăng Khanh An gõ gõ cái bàn, ý bảo Bách Phỉ nghiêm túc một chút.
Nhưng mà Bách Phỉ không hề để ý, anh vẫn như cũ cười đến khoa trương, cười đến mức phải gập người xuống ghế.
Qua đã lâu lúc sau, anh mới xoa xoa khóe, đối với Mạc Vân Quả nói: “Tôi giúp cô thu thập hắn!”
Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đồng ý.
Bách Phỉ thấy Mạc Vân Quả như vậy lại thêm phần tò mò với cô, anh làm lơ ánh mắt muốn giết người của Lăng Khanh An, xích laji gần bên người Mạc Vân Quả hỏi: “ Vậy bố cậu ta là ai?”
“ Cậu ta không có bố.” Mạc Vân Quả trả lời.
Bách Phỉ không tỏ ý kiến nhướng mày, đương nhiên Lăng Khanh An cũng có bố, nga, đúng, còn có một bà mẹ.
Bách Phỉ nghe Mạc Vân Quả trả lời, cũng biết Lăng Khanh An không hề nói thân thế của mình cho cô.
Ở năm Lăng Khanh An mười tuổi, hắn thông qua cách thức của riêng mình tìm ra được thân thế.
Chỉ là, người nhà của hắn không biết hắn tồn tại, hoặc là nói, đã quên mất hắn tồn tại.
Mà hắn cũng không đi tìm đám kia người tính toán, chỉ chớp mắt đã qua 5 năm, Lăng Khanh An vẫn như cũ không đi tìm cha mẹ thân sinh của hắn tính sổ.
Bách Phỉ cũng đoán không ra tâm tư của Lăng Khanh An, đương nhiên cũng sẽ không nói cho Mạc Vân Quả chuyện này.
Bách Phỉ cảm thấy, cô gái trước mắt, thực sự quá thú vị.
Làm anh nhịn không được muốn tán tỉnh cô.
Lăng Khanh An vừa thấy ánh mắt của Bách Phỉ ngay lập tức biết anh ta suy nghĩ cái gì, hắn hơi chau mày, muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói.
Hiệu suất nhà hàng này rất tốt, trong nháy mắt, đồ ăn đã được lên.
Mạc Vân Quả vừa thấy đến đồ ăn, nào còn có tâm tư lý để ý Bách Phỉ, chỉ nhìn qua Lăng Khanh An một cái, sau đó cô quyết đoán động đũa.
Mà Bách Phỉ bị Mạc Vân Quả vắng vẻ tỏ vẻ, ừm…… Tiểu khả ái ăn cái gì thì dáng vẻ cũng xào gà** đáng yêu!
** Xào gà: từ này dùng trong trò chơi pugl mobile, tui hiểu đại loại là nhiệm vụ săn gà, ăn uống vật phẩm( gà),... Ai biết thì giúp t giải thích rõ hơn nha.
Mạc Vân Quả đang chuyên tâm đang ăn cơm, bên kia Lăng Khanh An nhìn dáng vẻ Mạc Vân Quả, cũng có cảm giác thèm ăn hơn, cũng cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
Đến nỗi Bách Phỉ, gia hỏa kia, quản anh ta làm cái gì?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT