Khúc Viêm mím môi, lại lần nữa hỏi: “Em thật sự muốn ăn thịt hổ?”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả lúc này mới từ phòng phát sóng trực tiếp phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “ Tôi không đói bụng.”
Khúc Viêm:…… Anh không tin!
Tuy rằng trong lòng Khúc Viêm nghĩ như vậy, thế nhưng bên ngoài lại không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói một câu “Nếu như đói bụng, phải nói cho anh biết.”
Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết.
Khúc Viêm “ Ừ” một tiếng, lại cúi đầu xử lý công việc của mình, đương nhiên, cách cái vài phút hắn lại ngẩng đầu nhìn một cái Mạc Vân Quả.
Bên này, Mạc Vân Quả cầm di động chơi khởi trò chơi, cô chọn một trò chơi đang hot ở thế giới này, tên là “Vinh quang”.
Mạc Vân Quả đăng ký tài khoản, bắt đầu chơi tiếp.
Sau đó, trong ngày hôm nay, ở khu cấp thấp, người chơi chứng kiến một vị khoác đại thần “Áo choàng” cuồng ngược bọn họ thành tiểu cặn bã.
Vì sao lại gọi là đại thần hả?
Mẹ.! Nhìn phong cách của vị kia xem! Thao tác sắc bén! Xử lý nhanh gọn! Có thể không phải là đại thần sao!
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết có người sẽ cho rằng cô là đại thần, cô chỉ nhanh chóng tìm được điểm yếu của đối phương mà thôi, phán đoán xem người đối diện đi về hướng nào, đương nhiên, đại đa số tình huống, là bị cô bức cho đi về hướng đó mà thôi.
Một trò chơi này, cô cũng chơi hết một buổi.
Người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn Mạc Vân Quả chơi trò chơi, cũng rất tò mò, có vài người còn chỉ huy Mạc Vân Quả, đương nhiên, kết quả đều thất bại.
Khúc Viêm một lòng nhìn Mạc Vân Quả, lại chỉ thấy cô vùi đầu chơi trò chơi, không hề phát hiện động tác nhỏ nhìn lén cô của hắn.
Khúc Viêm:…… Tim muốn nghẹn.
Đã đến giờ tan tầm, Khúc Viêm cũng không chậm trễ, trực tiếp chở Mạc Vân Quả về nhà, trong nhà, đã chuẩn bị đồ ăn mỹ vị, chỉ còn chờ bọn họ trở lại.
Mỗi đến khi giờ ăn cơm, Khúc Viêm luôn ăn chậm rãi, giống như chuyện ăn uống với hắn, chỉ một nhiệm vụ mà thôi, hoặc là nói, chỉ để cơ thể duy trì sự sống mà thôi.
So với Mạc Vân Quả hưởng thụ, hắn giống như càng thích nhìn Mạc Vân Quả ăn cơm hơn.
Cái khiến cho quần chúng đang xem phát sóng trực tiếp không vui, thật sự cái cái mắt đó của Khúc Viêm quá si hán, làm cho bọn họ luôn cảm thấy tiểu Quả Quả nhà mình sắp bị con sói xám kia ăn luôn.
Ăn cơm chiều xong, Khúc Viêm cùng Mạc Vân Quả ngồi cùng nhau xem TV, nói là xem TV, thật ra là đem TV mở ra, sau đó Mạc Vân Quả chơi trò chơi, mà Khúc Viêm còn lại là nhìn Mạc Vân Quả mà thôi.
Thoáng cái đã đến 9 giờ, cũng đến lúc đi ngủ
Bởi vì nguyên chủ cùng Khúc Viêm vẫn luôn phân phòng ngủ, cho nên Mạc Vân Quả thực tự giác đi vào phòng của mình sau đó lập tức đóng cửa lại.
Khúc Viêm đang muốn đi vào:……
Khúc Viêm nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ cười một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, Khúc Viêm cười đủ, lúc này mới xoay người đi vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mà bên kia, Mạc Vân Quả tắm rửa xong sau, mặc áo ngủ cứ như vậy nằm ở trên giường, lăn ra lăn lạn, tới gần thời gian phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, Mạc Vân Quả mới nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận loại phỏng đoán thân phận của, nghĩ nghĩ, cuối cùng là mở miệng nói một câu.
“Hắn, ta hẳn là nhận thức.”
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, lại khiến toàn bộ phòng phát sóng nổ tung.
Edit: có ai tò mò Khúc Viêm là ai không??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT