Edit: Linhlady

“ Vốn dĩ cho các ngươi cơ hội lăn, hiện tại thì……” Trương Võ nhìn thoáng qua Tiêu Vũ Thanh cùng Mạc Vân Quả, cười lạnh nói: “Vậy các ngươi vẫn nên lưu lại đi!”

Nói xong hắn ta lập tức cười ha ha, cả người có vẻ vô cùng tự tin.

Ân Dật Huyền cảm thấy buồn cười, thật không biết người đàn ông này từ nơi nào lại có tự tin như vậy.

Hắn vận dụng dị năng, trực tiếp vứt ra một cái lôi cầu ở bên chân Trương Võ, thành công làm hắn ta ngưng cười.

“ Mày…… Mày…… Này…… Này……” Trương Võ sợ tới mức nói không nên lời lời.

Đã từng xem phim mạt thế hắn ta biết, lôi cầu kia đó là dị năng!

Hắn ta không nghĩ tới đó là, không ngờ chuyện trong phim cũng có thật ngoài đời, thật sự có dị năng!

Trương Võ có chút luống cuống, nhưng hắn ta đảo mắt lại nhìn đến hai cô gái bị chế trụ, trong lòng trấn định một ít.

Hắn ta cậy mạnh nói: “ Cho dù mày có dị năng thì thế nào? Chẳng lẽ hai người kia cũng có sao?”

Lời nói còn chưa kịp nói xong, hắn ta liền bị vả mặt.

Chỉ thấy Tiêu Vũ Thanh dùng một đoạn dây leo quấn quanh cổ người ka, chỉ cần thoáng dùng một chút lực, người nọ liền sẽ tử vong.

Đến Mạc Vân Quả, càng thêm đơn giản thô bạo.

Cô trực tiếp dùng một đoạn băng, đập gãy dao đang kề bên cổ cô.

Thanh âm đao vỡ vụn dị thường vang dội, làm mười mấy người đều nhịn không được kinh hãi.

“ Mày…… Bọn mày…… Tao……” Trương Võ biết, lúc này đây, hắn ta đã nhìn lầm, hắn ta đá đến ván sắt!

Trương Võ cũng bất chấp tất cả, run run nói: “Chúng ta đi! Đi ngay bây giờ!”

“Nha? Đi?” Trong tay Ân Dật Huyền thưởng thức một cái lôi cầu, hơi hơi cúi đầu, nhìn tới mức trong lòng Trương Võ là run sợ.

“Không không không! Là lăn! Chúng ta lăn!” Trương Võ té ngã lộn nhào rời đi, mười mấy người khác cũng làm như thế.

Bọn họ biết, dị năng giả cường đại như thế nào, dị năng giả là con cưng của trời cao, bọn họ căn bản không thể trêu vào.

Ân Dật Huyền nhìn đến mười mấy người cứ như vậy rời đi, trong lòng thầm mắng một câu ngu ngốc, lại không có tính toán giết chết bọn họ.

Ở đời trước, hắn đã gặp qua Trương Võ, lại nói tiếp, hắn ta đã gián tiếp cứu hắn một mạng, hôm nay buông tha hắn ta, xem như còn tình còn nghĩa đi.

Tiêu Vũ Thanh đối với hành động của Ân Dật Huyền không có ý kiến gi, ở trong mắt cô ấy, không đáng vì loại người này làm bẩn tay mình.

Mạt thế vừa mới bắt đầu, không cần phải khiến cho đôi tay mình dính đầy máu tanh.

Nói đến cùng, chỉ là cô ấy còn chưa thể thích ứng với sự tàn nhẫn của mạt thế này mà thôi

Mạc Vân Quả đối với chuyện này càng không có ý kiến gì, bởi vì nhiệm vụ của cô, chỉ là nhìn nam nữ chủ trang bức a……

Đám người Trương Võ đi rồi, những người khác đương nhiên cũng thấy một màn này, bọn họ kinh ngạc cảm thán ba người cường đại, có vài người cũng muốn tới tìm che chở, nhưng Ân Dật Huyền hờ hững, trực tiếp lái xe rời đi.

Không ít người thấy như vậy, nhỏ giọng chửi rủa ba người Ân Dật Huyền không có lương tâm, không chết tử tế,..., đơn giản chỉ vì không theo bọn họ đi cùng.

Tại thời mạt thế ăn thịt người này, có thứ gì đó đang âm thầm biến hóa.

Ân Dật Huyền cùng Tiêu Vũ Thanh trao đổi vị trí, đây cũng là kết quả mà Tiêu Vũ Thanh kiên trì nói.

Quả thật Ân Dật Huyền có chút mệt mỏi, thời gian dài tập trung tinh thần làm hắn cảm thấy mệt mỏi, sau khi Tiêu Vũ Thanh tiếp nhận vị trí lái xe, hắn ngã vào đầu trên ghế sau, ngủ rồi.

Mạc Vân Quả nhìn Ân Dật Huyền ngủ, “Răng rắc răng rắc” gặm khoai lát hăng say, cái này khiến cho thời điểm Tiêu Vũ Thanh nhìn qua kính chiếu hậu nhìn đến Mạc Vân Quả, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play