Edit: Linhlady

Cảnh Khải Thiên bật cười, lại xoa xoa mái tóc của Mạc Vân Quả.

"Ta bây giờ muốn đi đến một thế giới khác nhìn xem nó như thế nào." Cảnh Khải Thiên nói ra lời này có vài phần mờ mịt, đôi mắt phượng kia cũng có vài phần đạm mạc.

Hiện giờ Cảnh Khải Thiên, chỉ là quên mất một người là Mạc Vân Quả mà thôi, không ngờ lại có chuyển biến lớn như vậy.

Có lẽ, đã từng hắn, đó là như vậy.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không chắc hiện giờ Cảnh Khải Thiên như thế nào, nhưng lại có thể đoán được Bạch Nhu làm cái gì đó, bất kể ai nhìn thấy Cảnh Khải Thiên mất trí nhớ đều có thể xác định là do Bạch Nhu, chỉ là bọn hắn không biết được biện pháp của Bạch Nhu là gì mà thôi.

Cảnh Khải Thiên biết, khoảng cách để mình phi thăng chỉ cách một bước nữa thôi, ừm...... Chỉ thiếu một chút mà thôi.

Nhưng hắn đã đạt tới cảnh giới này rồi, một chút kia cũng không có nghĩa là vĩnh viễn.

Cảnh Khải Thiên cũng không quá để ý, hắn từ trước đến nay đạm mạc tuyệt tình, trừ bỏ nội tâm ngày đó có chút khác thường, mặt khác, nhưng thật ra không có gì.

Mạc Vân Quả đương nhiên biết Cảnh Khải Thiên mất trí nhớ, nhưng làm sao để lấy lại ký ức cho hắn, nàng hoàn toàn không biết.

Sau khi mất trí nhớ Cảnh Khải Thiên đối đãi với Mạc Vân Quả vẫn như cũ rất tốt, chỉ là thiếu đi một phần sủng nịnh.

Nhoáng lên, lại một tháng đi qua.

Bạch Nhu năm lần bảy lượt trộm đi vào nơi này tra xét tình huống, thấy hai người dáng vẻ tiêu dao, trong lòng nôn nóng, rồi lại không thể làm gì.

Cảnh Khải Thiên thật ra đã phát hiện có người đến, nhưng người nọ lại không có ác ý gì với hắn cùng tiểu bằng hữu, thế cho nên hắn cũng lười quản.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, hắn biết người kia, Bạch Nhu, là một nữ nhân có thực lực có thể không phân cao thấp với hắn.

Ngày này, Bạch Nhu lại lần nữa tra xét tình huống, vừa lúc bị Mạc Vân Quả đụng vào.

Hai người hai mặt nhìn nhau, vừa lúc có cả Cảnh Khải Thiên, hắn mở miệng trước.

"Nếu đã tới, sao không vào đây ngồi?" Giọng nói của Cảnh Khải Thiên trong sáng lại lạnh nhạt, đối với sự xuất hiện của Bạch Nhu, không mặn không nhạt.

Bạch Nhu trong lòng cả kinh, kinh nghi nhìn thoáng qua Cảnh Khải Thiên, phát hiện hắn cũng không có cái gì dị thường, lúc này mới đi theo hai người vào phòng.

Ba người ngồi mỗi người một nơi, Bạch Nhu nắm hai tay, có chút khẩn trương.

"Tới đây có chuyện gì?" Ngón tay dài mảnh khảnh của Cảnh Khải Thiên phát qua tóc của Mạc Vân Quả, dường như hắn rất thích động tác này.

Thân thể Bạch Nhu run lên, do dự nửa ngày lúc sau, mới nói nói: "Ta đến xem ngươi phi thăng chưa."

Cảnh Khải Thiên khẽ cười một tiếng nói: "Sao có thể dễ dàng như vậy, còn kém một chút."

"Như thế nào lại như vậy?" Bởi vì kích động, Bạch Nhu lập tức đứng lên.

" Hử?" Cảnh Khải Thiên nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, ánh mắt tựa như xem người chết.

Mạc Vân Quả từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, nàng cũng đại khái đoán được người làm hại Cảnh Khải Thiên mất trí nhớ, đó là nàng ta.

Bạch Nhu khó khăn ngồi xuống, lắc đầu, sắc mặt có vài phần khó coi.

Cảnh Khải Thiên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Nếu không có việc gì, không tiễn."

Câu này xem như lệnh đuổi khách, Bạch Nhu cũng không dám ở lại, không có người so nàng ta rõ ràng trình độ khủng bố của Cảnh Khải Thiên.

Cảnh Khải Thiên thấy người đã đi, lúc này mới thở dài một hơi nói: "Tiểu bằng hữu, ngươi nói xem làm lại thiếu một chút thế nhỉ?"

Tuy rằng nói có chút tiếc hận, nhưng ngữ khí kia lại không có vẻ tiếc hận chút nào.

Phi thăng hay không phi thăng, đối với hắn mà nói, cũng không có nhiều quan hệ cho lắm.

Đương nhiên, quan trọng là, hắn cảm thấy thế giới này, giống như có thứ gì bị hắn quên đi, hắn không muốn rời khỏi nơi này, chỉ sợ hắn đi rồi lại không nhớ lại được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play