Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả ngồi ngay ngắn ở nơi đó, tùy ý động tác của Cảnh Khải Thiên, lúc này bên cạnh có người nói chuyện, nội dung rơi vào lỗ tai Mạc Vân Quả.

“Ai, các ngươi nói xem, viên tiên đan kia cuối cùng đã đi nơi nào rồi? Hơn hai tháng trôi qua, đan tông cũng bị hủy không còn dáng vẻ ngày xưa, thi thể lão nhân kia cũng bị lôi ra tìm kiếm, thế những cũng không có.”

“Nhưng còn không phải sao, mẹ.! Phế đi đại kính, tiên đan không cũng tìm được, tức chết lão tử!”

“ Lâu như vậy cũng không tìm được, chỉ sợ tiện nghi người khác, ai.”

“Các ngươi nói xem thực lực của chúng ta, tuy rằng cũng không nhất định có thể phi thăng đi, nhưng có thể cho người khác a! Nghe nói tông chủ Phong Vân tông a, thực lực đã sắp đến độ kiếp, chỉ cần một viên tiên đan, nói không chừng có thể phi thăng."

“ Vậy cũng không sao, ai, người đầu tiên độ kiếp đâu cần một viên tiên đan?”

“Đừng đừng đừng, cũng không nên vọng nghị người nọ, vẫn nên câm miệng thì hơn.”

“Đúng đúng đúng, nên vậy, người nọ cũng không phải là người chúng ta có thể vọng nghị, tiểu tâm……” Người nọ làm một cái động tác chém đầu.

Tuy rằng mấy người kia đã thấp giọng nói chuyện, nhưng lỗ tai Mạc Vân Quả  rất thính, nghe rõ rành mạch.

Đến nỗi Cảnh Khải Thiên, đều trốn không thoát lỗ tai hắn.

Nghe được lời này, Mạc Vân Quả mới nhớ tới khi nàng mới xuyên tới đây, giống như có người kêu nàng báo thù?

Mạc Vân Quả vặn vẹo thân thể, đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy người đang nói chuyện kia.

“Tiểu nghịch ngợm, làm sao vậy?”

Cảnh Khải Thiên nhận thấy được Mạc Vân Quả thay đổi, ôn nhu hỏi.

Mạc Vân Quả nhéo nhéo mặt mình nói: “Báo thù.”

Trong mắt Cảnh Khải Thiên xẹt qua một tia tinh quang, đương nhiên hắn biết cuộc chiến tranh đoạt tiên đan, có thể nói là máu chảy thành sông, oanh oanh liệt liệt, một tông môn to như Đan tông, tẫn tao toàn diệt, chỉ sợ thứ duy nhất lưu lạu, đó là tiên đan này đi?

“Tiểu nghịch ngợm muốn báo thù? A……” tiếng cười của Cảnh Khải Thiên nghe qua có vẻ thanh thúy, nhưng cũng khó nén sát ý trong đó, “Ta giúp ngươi được không?”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua chân tay béo của mình, lại phỏng đoán thực lực của mình, quyết đoán gật đầu.

Cảnh Khải Thiên cười đến càng thêm bừa bãi, ánh mắt khi nhìn về phía kia mấy người càng thêm không tốt.

Cảnh Khải Thiên giật giật ngón tay, một tia sáng lặng lẽ xuất hiện, trực tiếp đánh vào trên người mấy người kia, mà mấy người kia, lại giống như không có cảm giác, tiếp tục nói hát đậu cười.

Mạc Vân Quả chú ý tới điểm này, nhìn thoáng qua Cảnh Khải Thiên, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hắn ra tay đả thương người đâu, ừm…… Cảm giác thật sự rất lợi hại.

Trong lúc Mạc Vân Quả nghĩ như vậy, một tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền đến, tức khắc toàn bộ tửu lầu bị một loại mùi máu tươi vây quanh.

Cảnh Khải Thiên khởi động phòng hộ, lúc này mới đảm bảo trên người hai người sạch sẽ.

Mà những người khác lại không được như vậy trên người toàn máu, có vài người không nhịn được thét chói tai, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mà ban đầu mấy người kia lúc này sớm đã trở thành bột máu, sớm đã không có thân thể.

Thì ra, đồ vật nổ mạnh, chính là bọn họ!

Cảnh Khải Thiên cười đến tà tứ, hắn từ trước đến nay coi mạng người như cỏ rác, hiện tại người hắn để ý, chỉ có tiểu nghịch ngợm mà thôi.

Dùng phương thức này giúp tiểu nghịch ngợm báo thù, ừm…… Cảm giác cũng không tệ lắm.

Mạc Vân Quả nhìn một màn này, trên mặt vẫn như cũ là dáng vẻ lạnh lẽo, trên thực tế trong lòng nàng, cũng nhấc lên một trận gợn sóng.

Nàng tuy rằng từng thấy người chết, nhưng chết do trực tiếp nổ mạnh như vậy, xác thật là lần đầu.

Cảnh Khải Thiên bưng kín hai mắt Mạc Vân Quả, đem đầu dựa vào trên vai nho nhỏ của Mạc Vân Quả, nhẹ giọng nói: “ Nha, báo thù a……”

Mạc Vân Quả:……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play