Cảnh Khải Thiên phức tạp nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trên mặt cũng có chút khó xử, nửa ngày lúc sau hắn mới nói nói: "Ngươi còn quá nhỏ."
"Không nhỏ." Nàng đã là tiên đan thành thục.
Cảnh Khải Thiên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Mạc Vân Quả, cười cười, nụ cười trên mặt cũng có vài phần mờ mịt, khiến người ta không nắm bắt được.
"Quá nhỏ a......"
"Cuộc đối thoại này...... Sao ta lại cảm thấy có chút không thích hợp nhỉ?"
"Ta cũng cảm thấy, cảm giác rất tốt...... Ừm...... Rất cường thế!"
"Ăn ta!"
"Ngươi còn quá nhỏ!"
"Không nhỏ!"
"Quá nhỏ a!"
"Ừm...... Đây là một tiết mục về chuyện thiếu nữ vị thành niên cố gắng thông đồng với đại thúc thành thục ~"
"Không phục khí hậu chỉ phục lầu trên!"
"666666666666"
"Cho nên nói, tiểu Quả Quả nhà ta đến cùng có hiểu hai chữ " ăn ta " có nghĩa là gì không?"
"Chính là ăn luôn ta a ( tà ác cười) còn có thể có ý nghĩa gì nữa( đáng khinh cười)"
"Khụ khụ, đúng đúng đúng, đúng là ý ăn ta đi, cách giải thích này, thật trong sáng!"
Lúc này Mạc Vân Quả căn bản không để ý cuộc trò chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp, nếu không có khả năng nàng sẽ hỏi câu "Ăn ta" có ý tứ gì, nếu không những ngày tháng sau này nàng sẽ không kiên định làm mọi cách để Cảnh Khải Thiên ăn nàng.
Toàn bộ thân thể Bạch Hổ đều ghé vào trên mặt đất, nó vùi đầu vào thân thể của mình, toàn bộ thân mình run lên.
Trời ạ, lúc sinh thời lại có thể nhìn thấy một người trực tiếp nói với Cảnh Khải Thiên như vậy, lại còn dùng cách thức kính bạo như thế!
Tuy rằng người kia chỉ là một đứa bé, thế nhưng cũng rất táo bạo đấy biết không!
Bé con thế mà lại muốn Cảnh Khải Thiên ăn nàng, Cảnh Khải Thiên lại còn có thể nói lafd nàng quá nhỏ!
Bạch Hổ cảm thấy, chuyện ngày hôm nay nếu như nó lấy ra buôn chuyện ở bên ngoài, có thể đổi lấy cả đời ngưu bức.
Ngưu bức hay còn gọi tắt là Ngưu B: chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác
Nó lại còn tận mắt được thấy người nói ta câu này với đại gia mà vẫn còn sống!
Bạch Hổ không nín được cười, chỉ có thể đem đầu vùi trong thân thể, không cho Cảnh Khải Thiên thấy được.
Nhưng mà Cảnh Khải Thiên là người nào? Chính là người duy nhất Độ Kiếp Hậu Kỳ, huống chi, hắn quen thuộc Bạch Hổ này như vậy, đương nhiên biết Bạch Hổ suy nghĩ cái gì.
Hiện tại Cảnh Khải Thiên cũng không có tâm tình đi so đo với Bạch Hổ, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, tiểu nghịch ngợm lại đưa ra yêu cầu kia, còn dùng phương thức trực tiếp như vậy.
Tiểu nghịch ngợm ****, đương nhiên sẽ dùng cách cong cong vẹo vẹo để nói về yêu cầu kia, ở trong mắt nàng mà nói, câu đem nàng ăn đi ý là theo nghĩa thuần túy nhất đi?
Giờ phút này Cảnh Khải Thiên không thể nói tâm tình của hắn như thế nào, hắn chỉ cảm thấy mỗi một nơi trong cơ thể mình, đột nhiên nứt ra một khe hở, có gió nhẹ từ bên ngoài chui đi vào, mang đi một đồ vật xa lạ.
Mạc Vân Quả không hiểu vì sao người nam nhân này đột nhiên lại ôm mình chặt như vậy, cánh tay kia ôm chặt thân thể non mềm của nàng tạo thành những vệt đỏ.
Cảnh Khải Thiên cảm giác được Mạc Vân Quả giãy giụa, cúi đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, đập vào mắt hắn là những vệt đỏ ửng, hắn sửng sốt, lập tức buông lỏng Mạc Vân Quả ra.
Mạc Vân Quả rơi thẳng xuống đất:......
- ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT