Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

Mỗ nam nhân nào đó hoàn toàn không biết mình đã bị Mạc Vân Quả đặt biệt danh "Xú không biết xấu hổ", hiện tại còn hứng thú bừng bừng cầm lấy đũa, muốn Mạc Vân Quả tiếp tục ăn.

Mạc Vân Quả nếu đã ăn loại kia thì nhất quyết sẽ không ăn lại.

Dù sao cô đã "Ăn qua" ba loại kia rồi!

"Như thế nào? Không thể ăn?" Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả không hề nguyện ý động vào đồ ăn lúc sau mới chậm chạp hỏi.

Vấn đề này khiến Mạc Vân Quả ý thức được, giống như cô chưa nói cái gì.

Mạc Vân Quả nhìn bàn đồ ăn bày trước mặt, đẹp đẽ vừa mắt, lạnh lẽo nói: "Ăn rất ngon."

Bạc Diệc Nhiên nghe được lời này, ý cười ý cười càng thêm rõ ràng, thậm chí còn mang theo vài phần chân ý.

"Tôi a, cũng cảm thấy như vậy~" Bạc Diệc Nhiên xoa xoa khóe mắt, hơi mang tà mị nói.

Mạc Vân Quả:......

Cô trái lương tâm nói ra những lời này, mà Bạc Diệc Nhiên này thật sự cho rằng đồ ăn ăn ngon sao?

Phẩm vị của hắn...... Thật đúng sự là...... Không giống người thường......

"Nếu Mạc đại tiểu thư thích đồ ăn tôi làm như thế, vậy bổn đại thần liền cố mà giữ cô lại, mỗi ngày hai bữa làm đồ ăn cho cô."

Bạc Diệc Nhiên cũng không hỏi ý kiến của Mạc Vân Quả, trực tiếp quyết định Mạc Vân Quả ở lại đây.

Mạc Vân Quả nghe được hắn nói lời này cũng không phản bác cái gì, mau chóng ăn xong một trăm lần, như vậy cô có thể thoát ly thế giới này, không bao giờ phải ăn nó nữa!

Hiển nhiên, Mạc Vân Quả theo bản năng xem nhẹ điều kiện độ vừa lòng của Bạc Diệc Nhiên đạt tới 100 kia.

Cuối cùng, Mạc Vân Quả không tiếp tục ăn những thứ kia, cô cầm hộp sữa bò, vừa uống vừa lên lầu.

Chỉ để lại Bạc Diệc Nhiên ánh mắt ý vị thâm trường......

Mạc Vân Quả không biết Bạc Diệc Nhiên đem những đồ ăn kia xử lý như thế nào, ở nàng xem ra, nhất định là bỏ đi?

Nhưng mà Mạc Vân Quả không nghĩ tới đó là, Bạc Diệc Nhiên không chỉ có không bỏ đi, ngược lại hứng thú bừng bừng đem chúng nó ăn sạch sẽ.

Đêm dần dần sâu, trong căn phòng to như vậy chỉ có âm thanh tích táp của đồng hồ.

Mạc Vân Quả tắm rửa xong lúc sau nằm ở trên giường, tuy rằng cô đã súc miệng rất nhiều lần, nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị này, cô muốn phun, lại phun không ra.

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại quan tâm cô, có vài người còn muốn mếm thử hương vị đồ ăn kia.

Nhìn đến nơi này, Mạc Vân Quả ở trong đầu nói một câu: "Các ngươi vĩnh viễn không muốn biết nó có hương vị gì đâu."

"A liệt liệt? Không biết vì sao, nghe được tiểu Quả Quả nói như vậy, càng muốn ăn làm "xao" đây!"

"Ta cũng là thế! Cái này khó ăn đến trình độ nào mới có thể khiến tiểu Quả Quả một câu hộc ra nhiều từ như vậy!"

"Vừa nói như vậy, ta cũng có chút muốn ăn......"

"Ai nha nha, đáng tiếc ăn không được, nếu phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả lên cấp 10 thì tốt rồi."

"Ai, lầu trên nói những lời vô dụng đó làm gì, hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn."

"Ta một chút cũng không muốn ăn! Nhìn thấy tiểu Quả Quả thống khổ thế kia, vẻ mặt ngàn năm không dổi mà bây giờ lại có biểu tình vặn vẹo, ta liền cảm thấy đau lòng 【 biểu tình vặn vẹo hình ảnh 1】【 biểu tình vặn vẹo hình ảnh 2】"

"Phốc, lầu trên ngươi cũng là một nhân tài! Thế nhưng, biểu tình của tiểu Quả Quả nơi nào vặn vẹo? Còn không phải là nhíu một cái mày sao!"

"Hắc! Lầu trên ngươi cũng không biết nói, đối với tiểu Quả Quả mà nói, nhăn cái mày liền tính là vặn vẹo nha~"

"Khụ khụ...... Ta đột nhiên lại có một mục tiêu đặt ra cho chính mình, đó chính là: Về sau chụp hình tiểu Quả Quả biểu tình " vặn vẹo " nhiều hơn! ︿( ̄︶ ̄)︿"

"Cái chủ ý này của lầu trên không tồi 233333"

"Đều là một đám người tài ba a!"

- ------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play