Bạc Diệc Nhiên nhìn đến Mạc Vân Quả xuống dưới, vội vàng nhiệt tình tiếp đón cô, giống như đã gấp không chờ nổi, muốn để Mạc Vân Quả ăn đồ ăn do hắn làm.
Mạc Vân Quả cố ý giảm bớt tốc độ, nhưng cho dù có đi chậm thế nào mười phút sau vẫn đến bên cạnh Bạc Diệc Nhiên.
Bạc Diệc Nhiên cũng không biết nghĩ như thế nào, vừa thấy Mạc Vân Quả tới, vội vàng để cô ngồi xuống, đồng thời giống như làm ảo thuật lấy ra một đôi đũa, ý bảo cô dùng bữa.
Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên bàn đồ ăn kia, thoạt nhìn là rau xào, giữa rau xanh cùng rau xanh màu sắc vừa đủ, dưới ánh sáng, còn có tgeer nhìn rõ dầu ăn óng ánh trộn trên đó, có một tia nghịch ngợm đáng yêu.
Bề ngoài vô cùng ngon miệng, chỉ là không biết hương vị kia……
“Ăn a, đây là do ta cố ý chọn lựa đấy ~” Bạc Diệc Nhiên một tay chống cằm nói.
Mạc Vân Quả:…… Một chút cũng không muốn ăn.
Mạc Vân Quả “Bình tĩnh” vươn chiếc đũa, gắp một cọng rau xanh, thật là cọng rau vô cùng nhỏ.
Sau đó chậm rãi cho vào miệng mình, không hương vị khó ăn như trong dự kiến, ngược lại có vài phần thanh đạm.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Bạc Diệc Nhiên, phát hiện hắn hứng thú dạt dào nhìn mình.
Mạc Vân Quả:……
Cô nghĩ nghĩ, hẳn không có vấn đề gì lớn đi? Tuy rằng không tính là mỹ vị tuyệt đối, nhưng vẫn có thể hạ khẩu.
Vì thế cô lại gắp thêm rau xào, lần này só lượng tăng lên vào cọng.
Cô đem rau xanh cho vào miệng mình, sau đó……
M
ột loại bùn đất xen lẫn trong cỏ xanh, trong đó tựa hồ còn trộn lẫn đủ loại vị hủ bại ở trong khoang miệng cô nổ mạnh, khiến cô nhịn không được hé miệng muốn nhổ ra.
Ai biết cô vừa há mồm, những cọng rau xanh liền theo yết hầu mà xuống, hoàn toàn không nghe theo khống chế của cô.
Những rau xanh đó đã tiến vào đến dạ dày, nhưng hương vị lưu tại khoang miệng xác thật thật lâu không tiêu tán, thậm chí ẩn ẩn có tăng thêm kèm theo xu hướng khuếch tán.
Mạc Vân Quả:……
Cô cảm thấy thật thống khổ, thật sự rất thống khổ, rõ ràng đồ ăn đẹp như vậy, vì sao có thể làm tới khó ăn như thế?
Khuôn mặt biểu tình vốn lạnh lẽo vì hương vị này mà có biến hóa, cái nhăn mày kia rõ ràng đến không thể chối cãi, vứt đi không được.
Bạc Diệc Nhiên giống như rất hưởng thụ biểu tình của Mạc Vân Quả, ánh mắt vốn dũ hứng thú trở nên càng thêm hứng thú dạt dào, càng đáng sợ đó là, trong đôi mắt kia ngẫu nhiên hiện lên tinh quang làm người sợ hãi.
Bạc Diệc Nhiên nhẹ thủ sẵn cái bàn, ý cười ngâm ngâm nói: “Đây chính là đồ tôi cố ý vì cô làm nha, cô nhất định phải ăn xong đó ~”
Nói xong lời cuối cùng, hắn còn cố ý tăng thêm ngữ khí.
Mạc Vân Quả:…… Ai tới cứu cứu cô!
“Hu hu hu…… Thật sự khó ăn như vậy sao? Thoạt nhìn thật sự rất thống khổ.”
“Đồng tình với tiểu Quả Quả nhà ta……”
“Tiểu Quả Quả cố lên! Ăn xong lần này, còn có 99 lần nữa thôi!”
“Nội tâm Tiểu Quả Quả:…… Chủ kênh của cậu đã hạ tuyến.”
“Tuy rằng lúc này không nên cười, nhưng ta lại đột nhiên lại bị chọc trúng điểm cười…… Ha ha ha ha ha ha cách! Nhất định có người điểm huyệt cười của ta!”
“Thôi đi lầu trên, ngươi đều cười đến đánh cách!”
“Nói, cái tên Bạc Diệc Nhiên đã ăn đôg hắn tự làm rồi sao? Hắn sẽ cảm thấy vài thứ kia khó ăn sao?”
“Vấn đề lầu trên hỏi thật hay!”
“Đồng ý, mãnh liệt yêu cầu tiểu Quả Quả hỏi một chút!”
“Đúng đúng đúng, thuận tiện hỏi một chút cái rau xanh này thuộc tính phụ gia là cái gì nha?”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, cảm thấy bọn họ là một đám người “Đứng nói chuyện không đau eo”, đương nhiên, cô cũng tò mò cái này Bạc Diệc Nhiên cuối cùng có ăn đồ mình tự làm hay không.
Vì thế cô cố nén ghê tởm hỏi: “Anh ăn qua đồ anh nấu rồi sao?”
Khoé miệng Bạc Diệc Nhiên cười cười, ác liệt hộc ra hai chữ.
- ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT