“Ký chủ, cô muốn tiến hành phát sóng trực tiếp nữa không?” Đôi mắt Đoàn Tử liên tục chớp chớp nhìn Mạc Vân Quả gần ngay trước mắt.
Mạc Vân Quả: Cô vừa mới trở về……
Đoàn Tử kiểm tra đo lường một chút, phát hiện tinh thần lực của kí chủ gần như không có tổn thất, cho nên nó mới có thể hỏi như vậy.
Mạc Vân Quả cũng cảm thấy giờ phút này ttrạng thái tinh thần rất tốt, mà hiện tại Đoàn Tử cũng hỏi như vậy, cô tự nhiên sẽ gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý tiến vào thế giới sau.
Đoàn Tử chọc chọc tự gương mặt của mình, dùng âm điệu mềm mại nói: “Chuẩn bị mở phát sóng trực tiếp.”
Mạc Vân Quả cảm thấy hôm nay Đoàn Tử âm điệu rất kỳ quái:……
Đ
oàn Tử hoàn toàn không cảm thấy nó có vấn đề gì, trải qua nhiều thế giới như vậy, mỗi khi Mạc Vân Quả hoàn thành nhiệm vụ, nó liền sẽ tự động thu thập các loại tư liệu.
Cuối cùng, nó phát hiện ra loại ngữ điệu mềm mềm mại mại này chọc người thích, cho nên nó liền đem ngữ điệu của mình biến thành như vậy, Ừ…… Nhìn dáng vẻ cũng không tệ lắm! Đoàn Tử nghĩ như vậy.
Mạc Vân Quả cũng không có để ý Đoàn Tử khác thường, ở trong mắt cô, đây là sở thích quái dị của Đoàn Tử mà thôi.
Đoàn Tử nói xong câu nói kia, lúc sau, trực tiếp tiến hành rồi truyền tống.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó rơi xuống mà một người, theo sau liền truyền ra tới từng đợt kinh hô.
Mạc Vân Quả:?
Sau đó, Mạc Vân Quả cảm giác cô bị ôm lên, ôm………… lên…… nha……
Thế giới hệ thống chiến đấu chia làm mười hai cấp, cũng có nghĩa là, cấp người hai là cấp cao nhất.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua nhiệm vụ, lại nhìn thoáng qua người ôm đang ôm mình, tiếp thu bối cảnh nàng xong, cô cũng biết người ôm mình là Cố Khinh Thước cũng là đối tượng nhiệm vụ của mình.
Cố Khinh Thước nhìn con mèo nhỏ trong, thân thể giống như đang run, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Hắn thở dài một hơi, như là nhận mệnh, lắc đầu, rời khỏi nơi thị phi này.
Mạc Vân Quả nằm ở trong lòng Cố Khinh Thước, thản nhiên liếm liếm móng vuốt, ừm…… Giống như có điểm dơ.
Mạc Vân Quả đem móng vuốt cọ lên quần áo Cố Khinh Thước, sau đó buông móng vuốt xuống.
Cố Khinh Thước nhìn tư thái của bản mạng thú kí khế ước với mình, khóe miệng ngậm một mạt cười.
Có lẽ, đây là ý trời đi?
Ý trời a……
Cố Khinh Thước ngẩng đầu, nhìn mặt trời chói loá, trong lòng một trận buồn bã.
Bắt đầu từ khi nào, hắn lại cũng tin tưởng vào vật kia như hôm nay?
- ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT