Quanh co trên đường núi nơi quẹo cua nơi, ở trên đường có một chiếc xe việt dã màu xanh đậm vắt ngang, lúc này hai bánh trước xe việt dã treo ở không trung, chỉ còn lại chân sau nhẹ ma sát vào mặt đường. Bên trong buồng xe, Tô Thần Dật ngồi ở ghế lái, Kì Thương cùng Lâm Sanh còn ngồi ở phía sau, chẳng qua là ba người không dám tùy ý lộn xộn, sợ không cẩn thận liền làm xe rơi xuống.

"Này Tô Thần Dật ngươi có thể lưu loát chút sao? Lưng ghế dựa kéo xuống, đừng sợ đè ép chân của ta, trước bò qua nơi này!" Lâm Sanh ngửa cổ hổn hển hống to.

Thỉnh thoảng gió xuyên thấu qua cửa sổ đánh vào làm cho sắc mặt Tô Thần Dật càng khó coi, "Lâm Sanh Kì Thương, hai ngươi mở cửa nhảy xuống đi, tiểu gia thật sự không dám lộn xộn, muốn chết chết một người là được rồi, không cần thiết ta ba đều góp đi vào."

Đây là lần đầu tiên Tô Thần Dật gọi đùng tên bọn hắn, Kì Thương gắt gao nhéo đầu lông mày, "Ngươi câm miệng! Đừng cò lề mề như đàn bà nữa nhanh một chút cút xuống đây!"

"Xức! Tiểu Thương Thương ngươi cũng không cần phát bạo, ngươi như vậy tiểu gia có nhiều thương tâm ngươi biết không?"

Tô Thần Dật vừa nói vừa tiểu tâm dực dực giơ tay lên mò tới nút tháo giây nịt an toàn, "Ta trước tiên đem giây nịt an toàn tháo ra, nếu một lát thật rớt xuống, ta còn có thể nhảy từ cửa sổ ra, chớ không sẽ chết ngay tại trên xe. "

Nhìn thấy động tác của Tô Thần Dật, Lâm Sanh cùng Kì Thương liếc mắt nhìn nhau cũng tiểu tâm dực dực tìm được nút giây nịt an toàn. Đột nhiên, trên đường cái truyền đến một tiếng súng vang, mới vừa đem giây nịt an toàn tháo ra Tô Thần Dật bị làm cho sợ đến tay run lên, suýt nữa một cái tát vỗ vào trên tay lái. Tô Thần Dật thầm hô một tiếng nguy hiểm thật, động tác mềm nhẹ đem giây nịt an toàn trở về vị trí cũ lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nam nhân vốn chuẩn bị nhào tới túm đuôi xe chỉ cảm thấy bắp đùi một trận đau nhói, tiếp theo một cổ máu tươi từ bắp đùi phun ra. Quay đầu lại, nam nhân lạnh lùng nhìn chỗ ngồi phía sau nhô ra họng súng, nếu là cẩn thận chút ít, còn có thể thấy được một cổ khói xanh thật mỏng từ trong nòng súng toát ra.

Thu hồi súng, một nam nhân mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen mở cửa xe chậm rãi đến gần nam nhâm ngã nhào trên đất thượng, đem vẻ mặt kinh ngạc nhìn ở trong mắt, người nọ cười cười, "Ý không tốt, thiếu gia của chúng ta đã phân phó, có cơ hội cần phải diệt trừ Lâm Tiểu Thiểu, bởi vì ngươi là tâm phúc của Lâm thiếu gia, không có lệnh của thiếu gia chúng ta ta tạm thời sẽ không giết ngươi."

Nam nhân hướng phía xe nhìn một chút, phát hiện trên xe không có bất cứ động tĩnh gì lúc này mới nghĩ đến trên xe có hơn hai người đã bước lên Hoàng Tuyền.

Đè tức giận đáy lòng, nam nhân hí mắt nhìn về phía người nọ, "Thiếu gia các ngươi là ai?"

Người nọ làm như chợt hiểu ra vỗ vỗ ót, "Ý không tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết, thật ra thì ta là người của Uy thiếu gia."

Vừa nói người nọ vừa cười híp mắt híp vươn tay, "Trong khoảng thời gian này cùng ngươi hợp tác rất vui vẻ."

Nam nhân cười lạnh hai tiếng, "Uy Thiểu thật đúng là nhọc lòng a!"

"Không có biện pháp, ai kêu Lâm Đại Thiếu nhà các ngươi không để cho người bớt lo đây?"

Nam nhân bất đắc dĩ nhún vai, "Nói xong, ngươi trước ngồi nhìn đi, ta trước tiên đem mấy người trong xe đi chữa thương."

"Ngươi dám!"

Nam nhân hét to một tiếng, đồng thời cũng móc khổi sung bên hông ra nhắm vào ót người nọ bắn một phát.

Lúc nam nhân móc súng ra đồng thời người nọ cũng đã kịp phản ứng, chỉ thấy hắn linh hoạt nghiêng đi thân hiểm hiểm tránh được viên đạn suýt nữa muốn lấy mạng nhỏ của hắn. Nhìn thấy một màn mạo hiểm né tránh đạn xuýt chút nữa trúng xe việt dã, Tô Thần Dật cùng Lâm Sanh ngồi trên xe thấy như vậy một màn không khỏi kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

"Cmn! Muốn nội đấu thì lăn xa chút a, đừng ngộ thương quần chúng a hôn!"

Lâm Sanh gắt gao nắm súng trong tay cắn răng nói:

"Nếu không phải lo lắng xe té xuống, Lão Tử thật muốn một người đưa bọn họ một viên đạn!"

Một bên Kì Thương cũng móc điện thoại di động ra sắc mặt lãnh đạm bấn một mà số mà hắn thuộc làu làu. Mặc dù hắn và Kì Viêm còn đang giận nhau, nhưng là dưới tình huống này cũng chỉ có thể đem tâm tình để qua một bên, huống chi trên xe còn có Tô Thần Dật cùng Lâm Sanh, hắn cũng chỉ có thể cầu trợ giúp.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Kì Thương khó khăn lắm mới nói ra hai chữ liền bị đối phương cắt đứt, cũng không biết đối phương rốt cuộc nói cái gì, chỉ thấy Kì Thương đáy mắt càng phát ra lạnh như băng, cuối cùng đạm mạc phun ra hai chữ "Rất tốt", liền giơ tay đưa điện thoại di động ném ra ngoài cửa sổ.

Thấy như vậy một màn Lâm Sanh không khỏi kì quái kêu lên tiếng, "Kì Thương ngươi làm gì thế! Lão Tử còn tưởng rằng ngươi tìm ngoại viện, ngươi nha làm sao lại ném di động đi!"

Ý thức được mục đích mà mình gọi điện thoại, Kì Thương lúng túng kéo kéo khóe miệng, "Xin lỗi, tức quá..."

Lúc này ngoài cửa xe hai người đã triền đấu ở chung một chỗ, ở khoảng cách không xa hai người một cây súng lẳng lặng nằm yên, chắc là lúc đang run rẩy bị đối phương đá bay.

Chẳng qua là bởi vì nam nhân bắp đùi bị súng bắn đả thương, hoạt động không thế nào linh hoạt, đã rơi xuống hạ phong. Mặc dù như thế, nam nhân không chút nào có ý lui bước, thề muốn ngăn cản đối phương ý muốn giết chết nhị thiếu nhà hắn. Tô Thần Dật sách sách cười hai tiếng, "Tiểu Sanh Sanh, ngươi nói hai người này ở đây đấu chút cái gì, không phải là chia của đi?"

"Ngươi quan tâm chuyện này làm cái lông gì!"

Lâm Sanh trợn mắt nhìn cái ót Tô Thần Dật, "Vội vàng gọi cho Tô Việt Trạch, nếu không phải Kì Thương chọn điện thoại di động, Lão Tử thiếu chút nữa đã quên có thể gọi ngoại viện."

Bĩu môi, Tô Thần Dật có chút tiếc nuối nói:

"Xin lỗi, điện thoại di động ta hết pin."

"......"

Cmn! Có muốn hay không trùng hợp như vậy a khốn kiếp! Mấp máy môi, Kì Thương nói: "Tô Thần Dật, ngươi để lưng ghế dựa xuống, ta cùng Lâm sanh đem ngươi kéo qua."

"Được!"

Lâm Sanh phụ họa nói, "Ngươi mau mau một chút, nếu là một lát thật té xuống thì còn có thể trọng đè lại!"

Cùng lúc đó một đầu khác, mới vừa cúp điện thoại Kì Viêm liền có chút tâm thần không yên. Trên thực tế đây không phải là hắn lần đầu tiên cùng Kì Thương cãi nhau, chẳng qua là trong dĩ vãng lúc cãi nhau Kì Thương chưa bao giờ chủ động cùng hắn nói chuyện, càng đừng nói gọi điện thoại cho hắn.

Ý thức được có cái gì không đúng Kì Viêm vội vã mở ra điện thoại gọi lại cho Kì Thương. "

Thật xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không cách nào chuyển được, xin gọi lại sau." Giọng nữ như máy móc vang lên bên tai, Kì Viêm nhíu nhíu mày lần nữa gọi lại, song lấy được đáp án là không cách nào chuyển được.

Cúp điện thoại, Kì Viêm bấm một dãy số. Mặc dù là đã thấy được biển báo "đường Thương Sơn", nhưng là Tô Việt Trạch như cũ lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay đến chỗ Tô Thần Dật, nếu không phải hắn khinh thường đưa điện thoại di động để quên trên xe, cũng sẽ không bị lỡ cuộc điện thoại của Tô Thần Dật.

May là lúc trước hắn ở trong điện thoại của Tô Thần Dật sớm cài GPS, nếu không lỡ Tô Thần Dật xảy ra chuyện gì,, hắn nghĩ hắn cả đời cũng sẽ không tha thứ mình.

"Tiểu Dật bây giờ còn là bất động sao?"

"Đúng vậy." A Văn chăm chú nhìn thiết bị truy tìm trả lời, "Vị trí ở một cái đoạn ngoạt trển đường Thương Sơn."

Lúc này tốc độ xe đã đạt đến 300km/h, ngoài cửa sổ phong cảnh cơ hồ thấy không rõ. Suy nghĩ một chút, A Vũ hay là nói:

"Thiếu gia, xe Lâm Lâm đang ở phía sau, có muốn hay không......"

"Trước mặc kệ hắn."

Tô Việt Trạch mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn chăm chú vào phía trước, "Trước tìm được tiểu Dật rồi hãy nói."

Tiếng chuông quen thuộc vang lên bên tai, Tô Việt Trạch nghiêng đầu nhìn một chút, khi hai " Kì Viêm " xuất hiện, nhíu nhíu mày, Tô Việt Trạch không có phản ứng điên cuồng chuyên chú lái xe. Điện thoại di động vang lên thật lâu mới yên tĩnh xuống tới, ngay sau đó lại lần nữa vang lên, rất có một loại Tô Việt Trạch không tiếp điện thoại đối phương cũng sẽ không bỏ qua.

Phiền não đeo lên tai nghe, Tô Việt Trạch giọng nói bất thiện nói:

"Có việc nói mau, ta bề bộn nhiều việc."

Đối phương tựa hồ hỏi câu gì, chỉ nghe Tô Việt Trạch tức giận rống to:

"Này Kì Thương nhà ngươi ở đâu ta làm sao biết! Không nên mỗi lần không thấu người liền sẽ tới hỏi ta được không!"

Nói xong Tô Việt Trạch liền ném điện thoại sang một bên, không còn có ý tứ nghe điện thoại. Lúc tiến vào cái Khay Sơn, xe Lamborghini màu đen một đường bay nhanh tới, theo sát phía sau chính là một chiếc Tân Lợi. Liên tục qua mấy vòng, một chiếc xe màu bạc dừng ở ngay giữa đường rốt cục xuất hiện ở trong tầm mắt Tô Việt Trạch. Cách xe không xa có hai nam nhân đang đánh nhau, máu tươi vãi đầy mặt đất, hai cây súng lục giống như chế giễu lẳng lặng yên nằm trên mặt.

Dừng xe, Tô Việt Trạch thấy một chiếc việt dã máu xanh đậm xông phá vòng bảo hộ vắt ngang ở đường thì con ngươi không khỏiim co rút nhanh, "Thiết bị truy tìm biểu hiện chính là......"

Thu hồi nghi ngờ, A Văn thẳng tắp chỉ vào xe việt dã, "Bên kia." Cách xa phụ cận xe Việt, trừ hai nam nhân đang triền đấu thì không còn ai khác, đáp án rõ ràng.

Nắm điện thoại trong tay, Tô Việt Trạch cố gắng mở cửa xe, song không ngừng run rẩy tay hắn rơi vào khoảng không nhiều lần. Rốt cục, tiếng khóa cửa " cùm cụp " vang lên, Tô Việt Trạch hoảng sợ đè đáy lòng đẩy cửa xe ra hướng xe việt dã chạy đi, không một chút để ý hai người đang triền đấu.

" bang bang " hai tiếng súng vang lên, nam nhân mặc áo Tôn Trung Sơn ầm ầm ngã xuống đất, chỉ rút ra hai cái liền không một tiếng động, hắn hai mắt thật to, máu đỏ sậm từ chỗ vết thương trên mi tâm chạm rãi chảy ra, ba bước biến thành một chạy lên trước, Lâm Lâm nhanh chóng túm nam nhân xụi lơ trên mặt đất rống to:

"Tiểu sanh ở đâu?"

Nam nhân giơ tay lên chỉ hướng, "Nhị thiếu, nhị thiếu trong xe." Giương mắt nhìn về phía xe việt dã lảo đảo muốn ngã, Lâm Lâm không khỏi đỏ hai mắt, "Tiểu Sanh!"

Giờ phút này Tô Việt Trạch đã tại sau lưng xe dừng bước, chỉ thấy Tô Thần Dật ngồi ở ghế lái treo ở giữa không trung, Tô Việt Trạch run rẩy nâng tay lên, rồi lại lo lắng vừa đụng vào sẽ làm xe té xuống, hắn chợt thu tay lại, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Tiểu Dật......"

Nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tô Việt Trạch vài giây, Tô Thần Dật kéo kéo khóe miệng ra vẻ dễ dàng nói, "A, anh tới rồi, em mới vừa rồi còn đang suy nghĩ trước khi té xuống có thể gặp mặt anh một lần đâu, ha hả......"

Hung hăng ngắt bắp đùi của mình một cái, Tô Việt Trạch lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm gọi cho Kì Viêm, "Cần cẩu cũng tốt xe tải cũng được, nếu muốn sau này còn được gặp Kì Thương thì nhanh tay đưa tới đường Thương Sơn!"

Cúp điện thoại, Tô Việt Trạch ôn nhu nhìn Tô Thần Dật, "Bạch thúc buổi trưa gọi điện thoại nói buổi tối làm món tôm hùm mà em thích nhất, một lát ca dẫn em trở về ăn được không?"

"Tốt. "

Tô Thần Dật hít mũi một cái cười dài nói, "Em nói này, đầu bếp của chúng ta nấu món tôm hùm tương đối mỹ vị, vừa nghĩ tới liền chảy nước miếng rồi."

Nơi đuôi xe, A Văn A Vũ cùng với hai thủ hạ Lâm Lâm thần sắc khẩn trương ngó chừng đuôi xe, bọn họ muốn đem xe kéo vào, nhưng là lại sợ một khi không cẩn thận lại làm cho xe té xuống, bốn người nhất thời lộ vẻ làm khó ở. Ngoài cửa xe gần chỗ ngồi phía sau, Lâm Lâm mỉm cười vươn tay, "Tiểu sanh, chúng ta về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play