Từ lúc ra khỏi gian phòng của Tô Thắng cho đến lúc về lại phòng của mình, Tô Việt Trạch không hé răng nửa chữ, chỉ chăm chú kéo Tô Thần Dật, còn Tô Thần Dật thì lại thương nhớ sư phụ của mình, vốn tưởng là có thể nhận ra nhau, ai dè bị mấy thằng cha này ngắt ngang chuyện tốt, chuyện này làm sao có thể không khiến y buồn bực cho được.
Chuyện về Cố Tấn Dương y có biết, khi Tô Thắng còn chưa rửa tay gác kiếm, Cố Tấn Dương đã theo đuổi sư phụ y. Khi đó Cố Tấn Dương còn chưa phải là gia chủ Cố gia, sau đó gia chủ Cố gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cố Tấn Dương bấy giờ mới bị người trong tộc kéo về.
Lúc đó Tô Thần Dật chỉ biết là có một thằng cha nào đó đang đeo bám Tô Thắng, nhưng không biết người đó lại chính là gia chủ Cố gia bây giờ, chú hai của Cố Thiệu Kiệt, Cố Tấn Dương. Cho dù vậy, cha Cố Tấn Dương này y chỉ gặp được mấy lần, hơn nữa chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy, sau này y lớn lên, tần suất nhìn thấy Cố Tấn Dương bắt đầu tăng lên. Có điều y không có cảm tình với người này, không những giành lấy sự quan tâm của sư phụ y mà còn tỏ ra vẻ y là kỳ đà cản mũi, lúc trước y bị Tô Thắng đuổi ra ngoài cũng có không ít công lao của cha này.
Trước khi sống lại, Cố Tấn Dương làm y cực khổ, sau khi sống lại thì cháu hắn lại khiến y không thể vui vẻ nổi, mẹ nó có phải kiếp trước y kết oán với nhà họ Cố không, hai tên này cứ luân phiên đổi chỗ đến hành hạ y.
Hai mươi năm qua, Tô Thắng không chính thức nói cho Tô Thần Dật quan hệ của ông với Cố Tấn Dương, chỉ nói bọn họ là bạn cũ. Nếu không phải lần này sống lại gặp phải bọn họ, chắc Tô Thần Dật phải đợi thêm mấy năm nữa mới biết quan hệ của hai người. Có thể nói, lần sống lại này ban tặng cho y không ít kiến thức, nếu không y vẫn còn cho rằng bọn họ đơn thuần chỉ là bạn bè.
Tô Thần Dật phát hiện, sau khi y sống lại, tri thức của y không ngừng đổi mới. Đầu tiên là chuyện Kỳ Thương với Kỳ Viêm, bây giờ là chuyện Tô Thắng với Cố Tấn Dương. Lẽ nào sau khi y sống lại quan niệm tình ái của mọi người xung quanh đều thay đổi sao? Được rồi, chuyện này đách liên quan gì tới chuyện y sống lại, nhưng mà, xung quanh đều nồng nặc không khí đực rựa là muốn nháo kiểu gì đây? Có thể cho y biết thế giới này còn có người nào thích nữ được không?
"Không phải bảo em ở trong phòng chờ anh sao? Mới quay lưng mà em đã chuồn ra ngoài?"
Thấy bộ dáng Tô Thần Dật thả hồn ngơ ngác, Tô Việt Trạch nhíu mày trầm giọng gọi: "Tiểu Dật!"
Tô Việt Trạch híp mắt cười, véo má Tô Thần Dật: "Có thể cho anh biết tại sao em lại ở trong phòng của Tô Thắng không?"
"Anh sao lại gọi thẳng tên của thầy em...Anh sao lại gọi thẳng tên của chú Tô!" Tô Thần Dật tức giận nói: "Anh có chút tự giác của lứa nhỏ được không!"
"..." Em trai, ngay cả cha mình em còn dám chống đối mà còn nói mấy chữ "tự giác của lứa nhỏ" với anh sao? Tô Việt Trạch càng nhíu chặt mày: "Anh nhớ từ trước giờ em chưa gặp Tô Thắng."
"Ai nói không có!" Tô Thần Dật lập tức phản bác: "Em từ..." Tô Thần Dật đột nhiên ngậm chặt miệng, mẹ nó suýt nữa nói lộ ra hết rồi!
"Từ cái gì? Hả" Tô Việt Trạch một tay chống cằm, dù bận tay nhưng vẫn ung dung nhìn Tô Thần Dật, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Ông đây từ nhỏ đã thấy người ta được không? Số lần ông đây thấy người ta so với người ta đều nhiều hơn hết! Mím mím môi, Tô Thần Dật mạnh miệng đáp: "Em từ miệng không ít người nghe qua sự tích của ông, ông ấy là thần tượng của em!"
"Thần tượng của Tiểu Dật không phải là Cố Thiệu Kiệt sao? Không đúng, không phải Tiểu Dật bị mất trí nhớ à?"
"Sau khi mất trí nhớ em mới nghe đến, không được hả!"
Tô Việt Trạch gật gù,:"Nếu như anh nhớ không lầm, hai mươi năm trước Tô Thắng đã thoái ẩn, khi đó Tiểu Dật còn chưa sinh ra, em nghe từ ông lão nào nói?"
Bị Tô Việt Trạch hỏi đến nghẹn, Tô Thần Dật nhất thời khóc không ra nước mắt, y rốt cuộc hiểu rõ, tại sao người ta lại bảo là "càng bịa càng rối". Mẹ nó, đây là từ thực tiễn rút ra chân lý có phải không!
Tô Việt Trạch đưa tay sờ đầu Tô Thần Dật cười đến dịu dàng:"Nào, nói anh nghe đi."
Mẹ nó anh muốn nói kiểu nào? Nói với anh thực ra tôi sống lại, quen biết Tô Thắng là do ông ta nuôi tôi hai mươi năm nay sao? Nếu như nói ra rồi ông đây còn có đường sống à?
Gạt tay Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật cười toe: "Không phải anh đi mua trái cây cho em sao? Trái cây đâu?"
Tô Việt Trạch cong ngón tay, vô thức gãi gãi lòng bàn tay của Tô Thần Dật: "Xuống lầu mới biết quên mang ví tiền, lúc về phòng thì không thấy người nào đó đáng lẽ ra nên ở trên giường, anh còn tưởng là bị ai đó không có mắt bắt đi rồi, rốt cuộc đi hỏi thăm người quản lý khách sạn mới biết người nào đó đã lẻn vào phòng Tô Thắng."
"Ha ha" Tô Thần Dật cười gượng, "Thì ra anh ở bên ngoài sắp xếp người quản lý a."
"Đương nhiên," Tô Việt Trạch nhẹ nhàng nắm ngón tay Tô Thần Dật hờ hững đáp, "Tiểu Dật lẻn vào phòng Tô Thắng làm gì?"
"..." Mẹ nó chứ, sao lại vòng về chuyện này? Bĩu môi, Tô Thần Dật nói: "Không phải em đã nói ông ấy là thần tượng của em rồi sao? Em muốn nói mấy câu với thần tượng không được à? Hơn nữa, sao anh có thể gọi thẳng tên thần tượng của em như vậy! Dù sao người ta cũng lớn hơn anh một lứa!"
"Tiểu Dật vì một người ngoài mà giáo huấn anh như vậy, anh rất đau lòng đó."
Anh mới là người ngoài! Cả nhà anh mới là người ngoài! Tô Thần Dật trừng mắt với Tô Việt Trạch nói: "Em nói thật đó!"
"Được rồi, là thật, vây sao Tiểu Dật lại tự dưng đến phòng của chú Tô, nói với anh được không?"
"Em nói rồi, đến xem thần tượng! Rốt cuộc anh muốn em nói thế nào?"
"Được được được, xem thần tượng." Tô Việt Trạch vỗ nhẹ lưng Tô Thần Dật dịu dàng nói, "Anh cũng không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói, sau này khi đi ra ngoài nhớ nói anh một tiếng, anh về không thấy em sẽ rất lo lắng, anh không hy vọng em gặp lại chuyện tối hôm đó, hiểu không?"
Cũng do không thể để anh biết nên tôi mới đá đít anh ra ngoài! Được rồi, chuyện này là mình đuối lý. Tô Thần Dật gật đầu rầu rĩ đáp: "Biết rồi."
Còn tưởng Tô Thần Dật sẽ tiếp tục xù lông, Tô Việt Trạch kinh ngạc nhíu mày, được rồi, từ sau lúc hai người ngả bài, hắn liền nhận thấy Tô Thần Dật thực ra thích mềm không thích cứng. Nếu như nói chuyện cùng y với cái giọng chất vấn, không hỏi nhiều y cũng có thể lập tức xù lông, nếu như nói nhỏ nhẹ với y, y tuyệt đối còn ngoan ngoãn hơn cừu con.
Tô Việt Trạch vui vẻ xoa đầu Tô Thần Dật cười bảo: "Lúc này mới ngoan."
Tô Thần Dật không ngừng hướng lên trời trợn trắng mắt, đối với động tác vò đầu này y không thể nào chống lại được. OK, anh thích vò đầu thì cứ vò, tôi cũng chả thèm tính toán với anh, chỉ cần anh đừng mãi xoắn xít vấn đề kia là được rồi.
Thả tay xuống, Tô Việt Trạch tiếp tục mân mê tay Tô Thần Dật, ung dung nói: "Anh không phản đối em đi lại với chú Tô, nhưng anh hy vọng em có thể rõ ràng, quan hệ của chú Tô với chú Cố không bình thường, mà chú Cố lại là chú hai của Cố Thiệu Kiệt, nếu như em không muốn Cố Thiệu Kiệt vẫn bám lấy em, tốt nhất là hạn chế qua lại với chú Tô."
Tô Thần Dật híp mắt: "Sao em không nghĩ tới chuyện này nhỉ?" Nếu như y nhận quen với Tô Thắng được, y nhất định phải nói cho Tô Thắng biết chuyện mình bị Cố Thiệu Kiệt bám đuôi, không nói cũng biết Tô Thắng chắc chắn sẽ bênh vực mình, nếu như ông biết, nhất định sẽ tìm đến Cố Tấn Dương phàn nàn đầu tiên, sau đó Cố Tấn Dương sẽ tìm đến Cố Thiệu Kiệt, đến lúc đó...
Tô Thần Dật ghé sát vào Tô Việt Trạch nói với vẻ mặt thần bí: "Anh, anh nghĩ Cố Thiệu Kiệt có nghe lời chú hai của anh ta không?"
"Nếu như chú Cố có thể thu xếp hết mớ bòng bong kia, anh nghĩ chắc chắc Thiệu Kiệt sẽ nghe mọi điều chú hai của cậu ta nói."
Tô Việt Trạch chỉ vào gò má mình, cười híp mắt: " Hôn một cái rồi anh nói em biết."
"..." Cắn được không? Trừng mắt với Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật nghiến răng đáp: "Chúng ta là anh em!" Cái bộ dạng ve vãn này của anh là muốn gì hả!?
"Chuyện này không cần em nhắc."
Tô Thần Dật mỉm cười nắn nắn da mặt của Tô Việt Trạch: "Cho nên anh giữ lại chiêu này mà dùng với mấy cô bồ của anh đi, anh trai yêu dấu!"
"Cô bồ?" Tô Việt Trạch lặng lẽ ảo tưởng ra cảnh tượng một ngày nào đó mình chỉ tay vào gò má rồi nói câu kia với cô gái nào đó, rồi lại ảo tưởng ra cảnh tượng một cô gái/chàng trai nào đó làm động tác này với Tô Thần Dật, mặt mày lập tức trở nên khó coi, hắn nhíu mày: "Không được tùy tiện hôn người khác."
"Hả?"
"Không có gì." Tô Việt Trạch miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: "Lời nói của chú Cố trong gia tộc rất có trọng lượng, dù sao ông cũng là chủ gia tộc, Cố gia bề thế to lớn, sao có thể cho phép gia chủ ăn ở với một người đàn ông? Nhưng mà, chuyện của chú Cố với chú Tô, người ngoài vốn không rõ ràng, hơn nữa chú Cố si tình, ông tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện oan ức hoặc phản bội người mình yêu, cho nên khi Thiệu Kiệt có thể một mình gánh vác công việc, chú Cố liền đem mọi chuyện trong nhà ném hết cho Thiệu Kiệt, những người kia không quấy rầy chú Cố được liền đi quấy rầy Thiệu Kiệt."
Tô Thần Dật bĩu môi: "Em đương nhiên biết ông ấy si tình cỡ nào."
"Những việc này anh chỉ nghe Thiệu Kiệt nói, nhưng mà, gia nghiệp lớn như vậy, chú Cố vẫn bỏ mặc, có thể thấy chú ấy vô cùng chuyên tâm với chú Tô."
Được rồi, cách dùng Cố Tấn Dương kiềm chế Cố Thiệu Kiệt chắc không được, y không muốn vì chuyện này mà hy sinh hạnh phúc của sư phụ mình. Mẹ nó, muốn thoát khỏi Cố Thiệu Kiệt so với đi thỉnh kinh còn khó hơn!
"Tiểu Dật, chẳng lẽ em đi tìm chú Tô là muốn thông qua ông ấy nhờ chú Cố kiềm chế Thiệu Kiệt?"
Anh trai, em có nên nói sức ảo tưởng của anh quá mạnh mẽ? Cảm tạ anh đã động não dùm em một cái cớ thật là hay!
Tô Việt Trạch vỗ vai động viên Tô Thần Dật: "Đừng sợ, có anh ở đây, Thiệu Kiệt sẽ không làm vậy với em."
***
Tô Thần Dật lặng lẽ mở to mắt nhìn nhìn bó hoa hồng đỏ au trước mặt rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố-Thiệu-Kiệt-với-vết-máu-bầm-nơi-khóe-miệng đang đứng đối diện, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Tô-Việt-Trạch-vẻ-mặt-đang-âm-trầm. Anh hai, đây là cái anh bảo "sẽ không làm vậy" à?
Mới hôm qua, y còn cùng Tô Việt Trạch nói chuyện cả buổi trưa trong phòng, Tô Việt Trạch luôn bảo đảm với y là sẽ không để cho Cố Thiệu Kiệt trở lại dằn vặt y, cả buổi tối Cố Thiệu Kiệt thật sự cũng chưa từng xuất hiện. Vốn tưởng Tô Việt Trạch đã thỏa thuận với Cố Thiệu Kiệt, ai dè mới sáng sớm, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy một bó hồng to chói mắt, Tô Thần Dật lập tức buồn bực. Anh trai, anh tưởng mình đang diễn phim thần tượng à?