Đóng cửa phòng làm việc, Tô Thần Dật chùi khóe miệng cọ đến núp sau bàn làm việc của anh trai nhà mình, hai mắt sáng lóe nhìn anh trai nhà mình. Anh, quần chúng vây xem đã chuẩn bị xem, không nên khởi đầu qua quýt, tôi đang chăm chú xem anh đây!
Tâm tư lúc bấy giờ của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch không hề hay biết, hắn chỉ biết mình vì không muốn em trai cô đơn ở trong phòng làm việc buồn chán, cho nên đặc biệt kết thúc sớm buổi họp trở về bên cạnh thằng em, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Cố Thiệu Kiệt và Tô Thần Dật hai đầu dính sát lấy nhau, Cố Thiệu Kiệt còn ở ngay trước mắt hắn hôn lên khóe môi Tô Thần Dật, mặc dù chỉ là khóe môi, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy như có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực rực cháy khắp cả người.
Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn Cố Thiệu Kiệt: "Cố Thiệu Kiệt, điều tôi nói cậu đã quên rồi sao?"
"Làm gì có." Cố Thiệu Kiệt xoa xoa gò má bị Tô Thần Dật đánh đau, cợt nhã đáp: "Trí nhớ tôi tốt lắm."
"Vậy cậu hẳn là nên giải thích cho tôi về hành vi vừa rồi?"
"Có cái gì mà cần giải thích, không phải như cậu thấy sao, đúng không Thần Dật?"
Đúng con em anh! Mẹ nó nụ hôn đầu đời của tôi suýt nữa bị anh chiếm đoạt, anh còn có mặt mũi nói! Tô Thần Dật giương mắt nhìn Tô Việt Trạch tôi nghiệp nói: "Anh hai, em là bị ép buộc, nếu biết trước ở chỗ của anh gặp phải chuyện này, đánh chết em cũng không tới!"
Cố Thiệu Kiệt tặc lưỡi một tiếng rồi cười nói: "Anh nói nha Thần Dật, đây không phải chuyện em thầm muốn sao? Trước kia em còn ước gì anh đối với em như vậy?"
"Cậu câm miệng cho tôi!" Tô Việt Trạch hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thiệu Kiệt.
"Tôi nói thật mà?" Cố Thiệu Kiệt tiến lên mấy bước rồi ngừng trước mặt Tô Việt Trạch, đưa tay khoát lên vai Tô Việt Trạch, vẻ mặt thành thật: "Tôi nhận ra tôi hơi bị thích Thần Dật nhà cậu, cậu xem không bằng..."
"Cậu nằm mơ!" Tô Việt Trạch không đợi Cố Thiệu Kiệt nói xong đã nện đấm thẳng vào mặt Cố Thiệu Kiệt, khiến cho Cố Thiệu Kiệt lảo đảo về sau mấy bước.
Dùng đầu lưỡi liếm má trong bị đau, Cố Thiệu Kiệt lạnh lùng nhìn Tô Việt Trạch: "Cậu dám đánh tôi?"
Anh đây không chỉ dám đánh cậu, anh còn dám đá cậu! Tô Việt Trạch hừ lạnh một tiếng nhấc chân đá vào bụng Cố Thiệu Kiệt một đá.
Cố Thiệu Kiệt lách mình tránh khỏi đòn đá của Tô Việt Trạch, ngay sau đó lại nhấc chân cản đòn đá thứ hai của Tô Việt Trạch: "Tô Việt Trạch, mẹ nó cậu uống lộn thuốc rồi à!"
Tô Việt Trạch dường như không nghe thấy, không quan tâm mà cứ tấn công về phía Cố Thiệu Kiệt.
"Tô Việt Trạch! Mẹ nó cậu còn không dừng tay thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Tùy cậu."
"*** " Cố Thiệu Kiệt chửi thầm một tiếng,không né nữa, trực tiếp đón cú đấm của Tô Việt Trạch rồi đánh nhau với hắn.
Anh, cố lên! Anh là giỏi nhất! Đánh chết thằng cha đó đi! Tô Thần Dật huơ huơ tay vẻ mặt kích động mà nhìn hai người ẩu đả tay chân trong phòng, bộ dáng đó còn thiếu hò hét cỗ vũ nữa là đủ. Cũng may là phòng làm việc của Tô Việt Trạch đủ rộng, bằng không chắc hai người đánh đấm một lúc là đụng phải tường.
Không thể không nói Cố Thiệu Kiệt quả thực rất cừ, nếu như Tô Thần Dật đấu cùng với gã, mấy võ gà mờ của y không đáng xách dép cho Cố Thiệu Kiệt. Đương nhiên, Tô Việt Trạch cũng không kém hơn chút nào, hắn và Cố Thiệu Kiệt hai người tám lạng nửa cân, ai cũng không chiếm được thế tuyệt đối.
Tô Việt Trạch ra một chiêu nhử đòn, thừa dịp Cố Thiệu Kiệt lách mình liền đá gã nằm lăn trên mặt đất, Tô Việt Trạch lập tức thừa thắng xông lên tóm cổ áo Cố Thiệu Kiệt lạnh lùng nói: "Cố Thiệu Kiệt, tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, đừng có chủ ý gì với Tiểu Dật."
Tô Việt Trạch híp mắt lại: "Vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí!"
"Tô Việt Trạch! Tôi thấy cậu uống canh ngập não rồi đấy? Nhìn rõ tôi là ai đi!"
"Tôi thấy rất rõ ràng!" Tô Việt Trạch quát khẽ, lập tức nhìn thẳng vào mắt Cố Thiệu Kiệt, dùng khẩu hình, nói không phát ra tiếng – Tiểu Dật là của tôi!
Thấy thế Cố Thiệu Kiệt khiếp sợ nhìn Tô Việt Trạch: "Cậu nghiêm túc?"
"Đúng!"
Cố Thiệu Kiệt ngẩn người, lập tức đưa tay đẩy Tô Việt Trạch ra đứng lên, lạnh nhạt nói: "Tô Việt Trạch, tôi thấy cậu điên rồi, ngay cả hiện thực cũng không phân biệt rõ ràng."
"Có phải điện hay không thì tôi thừa biết, xin nhớ kỹ lời tôi nói, không thì đừng trách tôi cắt đứt tình anh em!"
Cố Thiệu Kiệt trầm tư nhìn Tô Việt Trạch rồi nhấc chân đi về phía cửa phòng, khi đi đến bàn làm việc thì Cố Thiệu Kiệt dừng chân, nhìn Tô Thần Dật: "Thần Dật, đừng quên giao ước của hai ta."
"..." Ước con em anh, sao tôi không nhớ rõ mình có giao ước gì với anh hết nhỉ? Anh mẹ nó cút xa một chút!
Cố Thiệu Kiệt cười khẽ một tiếng rồi mở cửa phòng làm việc nghênh ngang rời đi.
Tô Việt Trạch nhíu mày đi đến bên cạnh Tô Thần Dật: "Giao ước gì vậy?"
Tô Thần Dật sụt sịt mũi: "Anh hai, em nhớ bữa trước anh nói, lúc nghỉ anh dẫn em đi chơi phải không?"
"Ừ."
"Vậy chừng nào anh nghỉ?" Tô Thần Dật vẻ mặt chờ mong nhìn Tô Việt Trạch.
"Ngày kia."
Tô Thần Dật vươn móng vuốt kéo vạt áo Tô Việt Trạch tội nghiệp xin xỏ: "Vậy ngày kia anh dẫn em đi chơi được không?"
Nhìn Tô Thần Dật giả vờ đáng thương, Tô Việt Trạch đưa tay lên xoa đầu Tô Thần Dật: "Được, nhưng trước tiên, Tiểu Dật nên nói anh biết hai người có giao ước gì được không, hửm?",
"Chuyện này..." con người Tô Thần Dật đảo loạn, mẹ nó mình có cần nói thật không đây! Nhưng mà lỡ như Tô Việt Trạch lại giúp Cố Thiệu Kiệt thì sao, nghĩ một lát, Tô Thần Dật nắm chặt vạt áo của Tô Việt Trạch khẽ cắn môi dưới: "Anh Thiệu, ảnh...ảnh nói..."
"Hửm? Nói gì?"
"Ảnh nói...ảnh..." Tô Thần Dật nhắm tịt mắt bộ dạng thấy chết không sờn: " Ảnh muốn ngắt bông cúc non của em!"
"..."
***
Tại phòng khách ở lầu 1 công ty Tô thị, lễ tân A đực mặt nhìn Cố Thiệu Kiệt giận dữ đi ra khỏi thang máy rồi lại giận dữ rời khỏi phòng khách.
Lễ tân A kéo góc áo lễ tân B ngơ ngác nói: "Chị hai, chị thấy miệng Cố thiếu bị thương không?"
"Thấy rồi." Lễ tân B thu tầm mắt, bắt đầu gõ bàn phím.
"Xem ra Cố thiếu thật sự bị Tô tổng dạy dỗ, đáng tiếc tôi không thể xem được, hu hu hu..."
"Không sao, cô có thể YY."
"Nhưng mà sao không thấy nhị thiếu đuổi theo nhỉ? Lúc này ắt hẳn nhị thiếu phải đuổi theo Cô thiếu nói xin lỗi anh ấy gì gì đó sao? Hơn nữa, nhị thiếu vậy mà chịu để cho Tô tổng đánh Cố thiếu thành như vậy? Thật không thể tin được."
Lễ tân B cười khẽ một tiếng: "Cô nghĩ khi Tô tổng tức điên lên thì nhị thiếu dám đi sờ cái vảy ngược đó sao?"
"Chị hai cao kiến!"
***
Tô Việt Trạch siết chặt tay, một ngọn lửa vô danh bùng lên, hắn hầu như cảm nhận được mình đang tiến tới cực hạn của tức giận. Nếu như trước kia, Tô Thần Dật nói như thế Tô Việt Trạch sẽ tuyệt đối không tin. Thế nhưng vừa nãy, Cố Thiệu Kiệt không chỉ hôn Tô Thần Dật ngay trước mặt hắn, mà còn nói có hứng thú với Tô Thần Dật. Thì ra, lúc mình không biết, Cố Thiệu Kiệt vẫn còn tơ tưởng đến Tô Thần Dật... Cố, Thiệu, Kiệt!!!
Tô Thần Dật lặng lẽ thu móng vuốt, Tô Việt Trạch lúc tức giận thật là đoáng~ sợ~...
Đè nén tức giận trong đáy lòng, Tô Việt Trạch lại lẫn nữa xoa đầu Tô Thần Dật: "Đừng sợ, có anh ở đây, anh ta không dám làm gì em."
Tô Thần Dật gật mạnh, y quyết định, trước khi chưa tra ra được người nào muốn hãm hại y, y nhất định phải ôm chắc đùi của Tô Việt Trạch. Tuy là lần này y đếch tự nguyện, dưng mờ thật vất vả lắm mới nhặt được một cái mạng nên y cần phải quý trọng.
Đầu tiên là Lâm Sanh, sau đó là Cố Thiệu Kiệt, hai người đều nói rõ trong cuộc tai nạn có người ở sau lưng bày trò, mà ngay cả Tô Việt Trạch và Cố Thiệu Kiệt cũng chưa tìm ra được người này, điều này cho thấy người nọ không phải giỏi ẩn núp mà là có người đứng sau giật dây. Vì không một phút hồ đồ mà mất đi cái mạng nhỏ, trong thời gian này y thành thật bám mông Tô Việt Trạch là được rồi. Chờ cho đến khi tra ra được người kia, y tuyệt đối sẽ thu dọn quần áo cao chạy xa bay, đến ngây người ở một nơi mà hắn không bao giờ nghĩ đến.
Thấy Tô Thần Dật gật đầu, Tô Việt Trạch hài lòng cười cười: "Đi chơi game đi, chút nữa anh dẫn em đi ăn trưa."
"Dạ!" Tô Thần Dật trịnh trọng gật đầu cọ đến bên sô pha, hôm nay Tô Việt Trạch tồn tại trong mắt y chính là phù hộ mệnh, y nên nắm chặt.
Buổi chiều tan tầm, Tô Việt Trạch vốn định mang Tô Thần Dật đi tới Trân Vị lâu, chỉ là, để phòng ngừa không chạm mặt Cố Thiệu Kiệt như lần trước, Tô Thần Dật dứt khoát quyết định về nhà ăn. Mỹ thự tuy tốt, nhưng phải còn sống với hưởng được.
Mặ dù đang trong phòng làm việc Tô Việt Trạch vẫn vì bảo vệ cho y mà ra tay với Cố Thiệu Kiệt khiến y có chút cảm động, nhưng y cũng không dám nói tình hình thực tế với Tô Việt Trạch, càng không dám nói cuyện Cố Thiệu Kiệt uy hiếp y. theo như lời Cố Thiệu Kiệt nói, một là thằng em có thể uy hiếp địa vị bất cứ lúc nào, một là bạn thân có thể giúp đỡ, Tô Việt Trạch chọn bên nào không cần nói cũng biết, y mới không lấy cái mạng nhỏ của mình đi đặt cược.
Trở về Tô trạch, Tô Thần Dật cũng không chạy như chớp về phòng như thường lệ mà ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Tô Việt Trạch. Nhìn khung cảnh anh em thâm tình trước mắt, hai mắt quản gia Bạch suýt chút nữa trừng muốn rớt ra. Phải biết là, từ sau khi mất trí nhớ, mặc dù không phải lúc nào Tô Thần Dật cũng đối nghịch với Tô Việt Trạch, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cười tít mắt nói chuyện với Tô Việt Trạch như bây giờ.
Quản gia Bạch dụi dụi mắt lặng lẽ đi tới phòng bếp, loại tình huống chọt mù mắt người như thế này ông vẫn nên ít xem đi, để khỏi bị giảm thọ.
Đợi cho đồ ăn lên bàn, Tô Thần Dật lập tức ân cần kéo Tô Việt Trạch tới bên cạnh bàn ăn, kéo ra một cái ghế, Tô Thần Dật vẻ mặt tươi cười: "Anh hai, ngồi đi."
Khóe miệng Tô Việt Trạch co quắp, ngẩng mặt lên đặt tay lên trán Tô Thần Dật: "Còn chưa sốt mà."
Anh mới sốt! kìm nén xúc động muốn đẩy Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật mỉm cười giục: "Anh, mau ngồi đi."
Tô Việt Trạch gật đầu thuận theo ý Tô Thần Dật ngồi xuống, nghĩ thầm, chắc thằng nhóc này bị tên Cố Thiệu Kiệt kia dọa sợ rồi, không thì sao có thể ân cần với mình như vậy.
Nhưng mà, Tô Việt Trạch lại đánh giá thấp sự niềm nở ân cần của Tô Thần Dật, từ khi bữa cơm bắt đầu cho đến lúc kết thúc, Tô Thần Dật không ngừng gắp đồ ăn vào bát Tô Việt Trạch, còn thường xuyên nhắc nhở: "Anh, món này ngon" "Anh, món này dinh dưỡng, ăn nhiều một chút" "Anh, món này không tồi, anh nhìn xem." "Anh,..."
Quản gia Bạch run rẩy nhìn Tô Thần Dật xum xoe, suýt chút nữa ụp nguyên tô canh trên tay vào ót Tô Thần Dật. Đến sau khi nhìn thấy Tô Việt Trạch bình tĩnh hưởng thụ phục vụ của Tô Thần Dật, trong lòng quản gia Bạch không khỏi bật ngón cái, thiếu gia, cậu đúng là thần tượng của tôi!
Ăn cơm tối xong, vốn còn muốn ngồi xem tv nói chuyện phiếm cùng với Tô Việt Trạch nhưng Tô Thần Dật biết sau đó Tô Việt Trạch còn phải đến phòng làm việc xem tài liệu, lập tức khéo léo trở về phòng, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn nhân vật em trai ngoan ngoãn.
Trở về phòng, Tô Thần Dật đi tắm trước tiên, sau đó ngồi xổm trước máy vi tính bắt đầu dạo trên diễn đàn, đây là việc cần làm của y mỗi ngày. Khi y đang dạo đến say sưa thì cửa phòng lại bị gõ, sau đó liền vang lên tiếng gọi của Tô Việt Trạch: "Tiểu Dật, em ngủ chưa."
"..." Đậu má! Không phải anh đang làm việc sao! Tô Thần Dật bình tĩnh liếc nhìn cửa phòng rồi vỗ vỗ mặt, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười chạy ra mở rửa: "Anh hai, sao thế?"
Giữa hai ngón tay Tô Việt Trạch kẹp chiếc thẻ nhớ đưa đến trước mặt Tô Thần Dật mỉm cười nói: "Tiểu Dật, cái video này là chuyện gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT