Triển Quả Nhi tâm tư của cô nhóc rất rõ ràng, đơn giản là muốn cô cùng Du Mạt Lị ngao cò tranh nhau, cô nhóc ngư ông đắc lợi.
Triển Quả Nhi ăn dấm, hoàn toàn không có nghĩ qua, lấy thân phận Du Mạt Lị, muốn để nguyên chủ ở cái địa phương này lăn lộn ngoài đời không nổi, quả thực quá dễ như trở bàn tay.
Hoặc là nói, Triển Quả Nhi coi như nghĩ đến, cô nhóc vẫn sẽ đem Cố Thiển Vũ lôi ra buồn nôn Du Mạt Lị, ai bảo nguyên chủ coi trọng tiểu thúc thúc của cô nhóc, muốn cùng với cô nhóc đoạt, cho nên nguyên chủ coi như bị Du Mạt Lị chơi chết, ở trong mắt Triển Quả Nhi đó cũng là đáng đời.
Phạm vi này đã vượt ra khỏi ý đồ xấu, Triển Quả Nhi đây là tâm thuật bất chính.
Cố Thiển Vũ cười lạnh, nguyên chủ nguyện vọng thứ hai, cô nhất định sẽ giúp nguyên chủ thực hiện, coi như vì dân trừ hại.
"An Kiều tỷ tỷ, đứng đấy làm gì, cảm thấy mệt, thấy buồn, nhanh lên ngồi bên này tới." Triển Quả Nhi nhiệt tình chào hỏi Cố Thiển Vũ ngồi xuống, thậm chí để Cố Thiển Vũ ngồi xuống Triển Phi Dương một bên.
Triển Quả Nhi làm như vậy cho Du Mạt Lị một hạ mã uy, cô phi thường không thích ánh mắt Du Mạt Lị nhìn tiểu thúc thúc của cô.
Tất nhiên Triển Quả Nhi cũng phi thường không thích Cố Thiển Vũ, thậm chí cảm thấy Cố Thiển Vũ so Du Mạt Lị còn chán ghét, nữ nhân này thế mà nghĩ đến muốn phá hư quan hệ cô cùng với nàng tiểu thúc thúc quan hệ.
Cho nên Triển Quả Nhi rất bất mãn Chu Thiếu Tước, tên phế vật kia thế mà đến bây giờ cũng không có chỉnh An Kiều, cô muốn không riêng gì sa thải An Kiều, cô còn muốn đem An Kiều hung hăng dẫm lên dưới chân.
Đắc tội người cô, cômới sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Du Mạt Lị cô không thích, An Kiều cô càng không thích, đã hai cái này nữ nhân ngu xuẩn dám đánh chủ ý tiểu thúc thúc của cô, liền để hai người bọn họ xé đi đi, lưỡng bại câu thương cho phải.
Nhìn Triển Quả Nhi một mặt ngây thơ vô tội, đáy mắt lại tràn đầy tiểu tính toán, Cố Thiển Vũ cũng nhịn không được nghĩ đánh cô nhóc.
"Không cần, tôi ngồi ở chỗ này là được rồi." Cố Thiển Vũ thập phần lãnh đạm cự tuyệt, cô tìm một nơi xa Triển Phi Dương nhất ngồi xuống.
"An Kiều tỷ tỷ, tỷ làm sao ngồi xa như vậy, tỷ bình thường không phải thích ngồi nhất sát bên tiểu thúc thúc sao?" Triển Quả Nhi dùng một loại giọng điệu buồn bực nói.
Cô ta vừa dứt lời, Du Mạt Lị nhìn Cố Thiển Vũ ánh mắt liền bất thiện.
Nào chỉ là bất thiện, quả thực là cừu hận, giống như có thù ghiết cha không đội trời chung thù.
Cố Thiển Vũ: (╯#-_-)╯
Nữ phối đều không mang theo đầu óc sao? Rõ ràng như vậy châm ngòi, Du Mạt Lị thế mà cũng tin, cô xem như bó tay rồi.
Cố Thiển Vũ lạnh lùng nhìn Triển Quả Nhi: "Tôi cùng Triển tiên sinh chỉ là thuê quan hệ, chẳng lẽ sát bên tiên sinh gần, tiên sinh có thể tăng lương cho tôi?"
Triển Quả Nhi ủy khuất, con mắt của cô đỏ hồng, một mặt người bị hại bộ dáng: "Em sai rồi, An Kiều tỷ tỷ, tỷ đừng nóng giận."
Cố Thiển Vũ: Ha ha, tiện nhân chính là mẹ nó già mồm.
Gặp Triển Quả Nhi hốc mắt đỏ lên, Triển Phi Dương hung hăng trừng mắt liếc Cố Thiển Vũ: "An tiểu thư, tôi hi vọng cô biết mục đích tôi thuê cô, đừng luôn nghĩ sự tình một chút không thiết thực."
Cố Thiển Vũ: "....."
Ai u ta đi, Triển Phi Dương lời này có ý tứ gì? Hắn thực sự tin tưởng Triển Quả Nhi nói, cho là cô thích hắn rồi?
Thật sự coi chính mình là tiền mặt, toàn thế giới nhân dân đều thích anh đâu? Còn biết xấu hổ hay không? Mặt thế nào lớn như vậy chứ?
Một bên Triển Quả Nhi hơi nhếch khóe môi lên vểnh lên, cô liền biết tiểu thúc thúc sẽ không thích An Kiều nữ nhân này.
Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Triển Quả Nhi tròng mắt cô lỗ hai lần, cô đột nhiên lại không muốn đem An Kiều sa thải, cô muốn để An Kiều lưu tại nơi này, để An Kiều biết rõ chính mình cùng với tiểu thúc thúc của cô không có khả năng.
Buổi tối Triển Quả Nhi liền đi tìm Triển Phi Dương thương lượng chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT