"Quyển Nhu cậu tính thế nào với Lý Nghệ Hân." Mạc Đình hỏi.
"Mình sẽ nói chuyện với cô ấy, cũng cần phải tìm ra một cách giải quyết tốt."
Quyển Nhu ngừng vài giây thì nói tiếp: "Mình phải vào trong với Minh Vũ đây,
cậu hãy sang trông chừng Nghệ Hân, nếu cô ấy tĩnh hãy cố trấn an cô ấy
giúp mình."
Mạc Đình gật đầu rồi quay đi. Quyển Nhu đi vào trong
phòng, cô lặng lẽ ngồi xuống, bàn tay mềm mịn của cô đặt trên trán của
Minh Vũ sau đó nhẹ nhàng buông tay xuống. Có nên nói cho ba mẹ biết
không? Nhưng từ khi trọng sinh qua lại cô không còn nhớ số máy của Hàn
phu nhân nữa, điện thoại của Nghệ Hân cũng không có, cô cũng chẳng biết
phải liên lạc với ba mẹ như thế nào? Có lẽ phải đợi Minh Vũ ngủ dậy cô
sẽ nói với anh ấy để báo tin cho ở nhà biết.
Quyển Nhu ngồi trông chừng Hàn Minh Vũ nhưng do còn mệt trong người nên cô cảm thấy nhức
đầu, và rồi cô đã ngủ quên lúc nào cũng không hay. Đến khi Hàn Minh Vũ
động người tĩnh giấc, anh lại nhìn thấy Quyển Nhu bên cạnh, rõ ràng là
anh đã đuổi cô ta nhưng cô ta lại không chịu đi, nhân lúc anh ngủ tiếp
tục vào đây.
Hàn Minh Vũ cho rằng Lý Nghệ Hân vì muốn chọc tức
anh cho nên mới cố tình làm như thế, tâm trạng anh không vui khi nhìn
thấy cô ta, anh gượng người ngồi dậy, hàng mày nhíu xuống một cái, cảm
giác đầu nhức và ê ẩm. Hàn Minh Vũ đưa tay lên đầu, cố chịu một chút thì cũng bớt đau, Minh Vũ đưa chân leo xuống giường lúc ấy lại làm Quyển
Nhu thức giấc.
"Anh muốn đi đâu?"
Quyển Nhu hỏi nhưng Hàn
Minh Vũ không thèm trả lời, anh đặt chân xuống giường chuẩn bị đứng dậy
thì Quyển Nhu nắm lấy tay của anh, cô nói: "Anh đi đâu vậy?" Quyển Nhu
lại hỏi.
Hàn Minh Vũ nghiêm mặt, anh lạnh lùng giật tay ra: "Tôi có nghĩa vụ phải báo cáo với cô sao?"
Quyển Nhu đành im lặng, cô cũng rút tay về, đôi mắt buồn rũ thấp. Hàn Minh Vũ đi được một đoạn thì cảm thấy hoa mắt, anh hơi ngả nghiêng người bàn
tay đưa lên trán.
Quyển Nhu vội nắm lấy cánh tay của anh ấy: "Anh chống mặt phải không? Mau lại giường ngồi đi."
Quyển Nhu dìu Hàn Minh Vũ đi đến giường ngồi xuống, cô đưa tay xoa nhẹ hai
bên thùy thái dương, cử chỉ của cô rất êm ái và quan tâm, rất khác với
Nghệ Hân của ngày hôm qua. Hàn Minh Vũ nâng ánh mắt nhìn chăm chú Quyển
Nhu, khi cô xoa xong thì ngồi thấp người xuống, cô dịu dàng nhìn Minh Vũ mà nói: "Anh cần gì thì cứ nói, em sẽ giúp anh."
"Tôi muốn uống nước." Hàn Minh Vũ nói.
Quyển Nhu đứng dậy, cô bình thản mang ly nước đến cho Hàn Minh Vũ: "Anh uống đi."
Quyển Nhu đưa cái ly, Hàn Minh Vũ nhất thời chưa cầm ly nước, anh cứ lạ lùng
nhìn cô sau đó mới hạ ánh mắt xuống ly nước cô ấy đang cầm.
Quyển Nhu cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì ánh mắt mà Minh Vũ nhìn cô đã không còn là ánh mắt của trước đây. Cảm giác cái nhìn này thật lạnh
lẽo và hời hợt, có lẽ anh ấy rất khó chịu với cô.
Hàn Minh Vũ sau đó cũng cầm lấy cái ly, anh đưa đến cửa miệng nhưng bất chợt lại không
uống mà hất hết nước vào mặt của Quyển Nhu. Quyển Nhu nhắm lại đôi mắt,
nước từ trên mặt chảy xuống ướt cả áo, cô ngỡ ngàn nhìn Hàn Minh Vũ, từ
trong ánh nhìn như muốn hỏi anh là tại sao?
Hàn Minh Vũ lạnh lùng cong khóe miệng: "Cô cũng giỏi thật, có thể giả ngây ngô bất kỳ lúc
nào. Sao hả? Nước này đủ làm cô lộ ra bản chất rồi chứ?"
Kèm theo những giọt nước đang rơi trên gương mặt, nước mắt của cô cũng bỗng dưng nhỏ xuống, đôi mắt khi buồn khi khóc lại đỏ hồng long lanh, cô uất ức
nói:
"Đúng vậy, là em giả ngây giả ngô, nhưng anh đối với em như
thế anh không đau lòng ư, anh không buồn khi em cũng đang băng bó ở đầu
ư, anh không xót xa khi hất nước vào mặt em ư?"
Quyển Nhu ngưng lại, thút thít khóc, cô nân nấc mấy cái thì lại nói:
"Em lo cho anh thế nào, một chút anh có hiểu được không? Anh có thể hiểu không?"
Hàn Minh Vũ trong lòng khó chịu, anh ray rức khi cô ấy khóc và nói những
lời đó, nhưng anh đã quá thất vọng với Nghệ Hân cũng chính vì yêu nhiều
cho nên mới đau nhiều như vậy.
"Lúc cô cắn rách môi tôi cô đã nói gì, lúc cô bấu bả vai tôi đến chảy máu cô đã cảm thấy thế nào? Lý Nghệ
Hân, mới đó mà cô đã quên sạch hết rồi ư hay là bản thân cô da mặt lại
rất dày."
Quyển Nhu bị anh ấy quát vào mặt, đôi mắt anh ấy thật
giận dữ, nhưng cô đau lòng, rất đau lòng khi anh ấy nói như thế. Quyển
Nhu khom người, cô bỗng nhiên ôm lấy Hàn Minh Vũ, trong nước mắt cô nói
câu: "Em xin lỗi! Xin lỗi anh!"
Hàn Minh Vũ chợt ngây người, anh hoang mang với Nghệ Hân, có lúc cô ấy rất hung hăng và ngang ngược
nhưng có lúc cô ấy lại dịu dàng và hiền lành, anh không biết, không biết đâu mới là Nghệ Hân thật sự.
"Em không muốn làm anh đau, em không muốn làm anh buồn, em xin lỗi!"
Hàn Minh Vũ cảm thấy mệt mỏi với tính cách khác thường của Lý Nghệ Hân, anh lạnh lùng nói: "Cô nên đi khám bác sĩ tâm thần đi Nghệ Hân à."
Quyển Nhu buông Hàn Minh Vũ ra, cô nhìn anh nhưng đau lòng quá cô lại chạy ra bên ngoài. Quyển Nhu tựa mình vào góc tường, tay đưa lên miệng thút
thít khóc, cô cảm thấy trái tim mình lúc này đau nhói, đau hơn cả lúc cô rời xa anh ấy, bởi vì lúc này Minh Vũ đã không còn yêu cô nữa, anh ấy
không yêu và quan tâm cô nữa rồi.
Quyển Nhu ngồi sụp xuống, cô cứ hu hu khóc, bên trong Hàn Minh Vũ cũng nghe thấy rất rõ tiếng khóc của
cô ấy, tiếng khóc giống như những cây kim nhỏ và sắc nhọn đâm vào trong
cõi lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT