Hàn Minh Vũ lái xe về Hàn gia, anh mở cửa xe bước xuống. Lý Nghệ Hân
thấy Hàn Minh Vũ đã xuống xe, còn cô thì vẫn ngồi lì trong đó không chịu xuống, Hàn Minh Vũ phải đi qua mở cửa cho Lý Nghệ Hân nhưng cô ta là
không chịu hợp tác, bổn tiểu thư đây vẫn chưa thích xuống.
Hàn
Minh Vũ bực mình, anh không nói cũng chẳng năn nỉ một mạch kéo mạnh cô
ta ra ngoài. Lý Nghệ Hân nhăn nhó, Hàn Minh Vũ nắm tay cô ta rất đau,
trên da hằn lên dấu siết, Lý Nghệ Hân tức giận lớn tiếng với Hàn Minh
Vũ:
"Đồ thô bạo kia, anh dám mạnh tay với tôi sao?"
Hàn Minh Vũ nhíu đôi chân mày đen: "Cô gọi tôi là đồ thô bạo thì dĩ nhiên tôi sẽ không nhẹ nhàng."
Nói xong Hàn Minh Vũ hững hờ đi vào trong, Lý Nghệ Hân phát tức, cô giậm
chân trút giận, chỉ trách cô là phận nữ nhi chân yêu tay mềm nếu không
đã đấm cho hắn một phát.
Lý Nghệ Hân đi vào trong, lúc này bé tiểu Thiên thấy cô Hân về thì nhem nhép cái miệng gọi: "Me me!"
Lý Nghệ Hân bỗng đứng lại, cái gì mà me me? Cô nhìn tiểu Thiên, thằng nhỏ
này hôm nay lại tự dưng gọi cô là me me, mà me me là cái quái gì?
"Me me." Tiểu Thiên lại gọi, nó phát âm không đúng nên Lý Nghệ Hân nghe
không hiểu, cô cũng chẳng thể ngờ thằng bé muốn gọi cô là mẹ.
Lý
Nghệ Hân mặc kệ tiểu nhóc con, cô đi lên trên phòng, để xem những món đồ đạc của cô Khương Quyển Nhu có làm đảo lộn lên không? Biết đâu lại có
vài cái váy quê mùa trong đó thì phải đem đi đốt mới được.
Lý
Nghệ Hân mở cửa bước vào, cô nhìn thấy Hàn Minh Vũ đang nằm ở trên
giường, khóe miệng của Lý Nghệ Hân cong nhẹ, hừm... mệt mỏi lắm sao mà
mới về nhà đã lăn ra ngủ? Lý Nghệ Hân đi đến kéo hộc bàn, mọi thứ vẫn
ngăn nắp, vậy là Khương Quyển Nhu cũng không dám tùy ý đổi đồ của cô, mở đến tủ quần áo cũng gọn gàng, những món đồ hàng hiệu không hề có một bộ váy rẻ tiền nào xen lẫn.
Lý Nghệ Hân đóng tủ lại, cô ung dung đi ra, hai tay khoanh lại ngắm nhìn Hàn Minh Vũ, cô nghĩ chẳng lẽ bây giờ
lại phải ngủ chung với anh ta nữa sao? Trước đây cô chịu chung giường
cũng là vì muốn chọc phá anh ta, nhưng giờ đây giữa cô và anh ta đã xảy
ra quan hệ... à mà không, sao có thể là giữa cô với anh ta được, phải là giữa Khương Quyển Nhu với anh ta, chỉ là bản thân cô cũng bị liên lụy.
Nếu vẫn chung giường nhỡ may Hàn Minh Vũ lại nảy sinh dục vọng, cô làm
sao mà chống cự nổi, thật không ngờ cơ thể của cô đã là của anh ta, lần
đầu của cô cũng là của anh ta.
Lý Nghệ Hân xoay người, cô đi ra
đến cửa phòng thì bị Hàn Minh Vũ kéo lấy bàn tay. Lý Nghệ Hân giật mình
quay lại, Hàn Minh Vũ một tay kéo một tay ôm chặt vòng eo của cô áp sát
cô vào người, đôi mắt u uất của anh dán thẳng vào ánh mắt trợn trừng của Lý Nghệ Hân.
Hàn Minh Vũ cuối xuống hôn đôi môi điểm tô màu son
đỏ thẫm, Lý Nghệ Hân đánh mạnh Hàn Minh Vũ, cô nhất quyết muốn thoát ra
nên đánh rất mạnh, Lý Nghệ Hân rất hung hăng cô không dễ ức hiếp như
Khương Quyển Nhu, tuyệt đối cũng không hiền lành thậm chí cô còn dùng
móng tay dài và nhọn của mình bấu vào bả vai của Hàn Minh Vũ đến chảy
máu.
Hàn Minh Vũ nhíu mày, anh bất giác buông Lý Nghệ Hân ra, anh liếc nhìn bả vai của mình, chiếc áo sơ mi trắng thấm ra màu đỏ của máu.
Lý Nghệ Hân trừng ánh mắt giận dữ với Hàn Minh Vũ, không cần nói nhiều chỉ cần những hành động đó của cô cũng đủ hiểu rồi chứ? Dám động đến cô một lần thì cô sẽ bấu một lần, hai lần thì cô cho chảy máu hai lần, cô là
Lý Nghệ Hân không phải là con nhỏ Khương Quyển Nhu kia, muốn bắt nạt cô
ư, để xem anh ta có chịu được thương tổn không?
Lý Nghệ Hân lạnh lùng đi ra khỏi phòng, cô gặp chị Hoa thì lớn tiếng như quát tháo:
"Dọn dẹp căn phòng này cho tôi." Cô chỉ tay về căn phòng phía dưới nhà, gần
với phòng của Minh Hạ, cô phải chuyển xuống căn phòng đó không thể ở
chung với đồ lang sói kia được nữa.
Chị Hoa nghe Lý Nghệ Hân nói mà hết hồn, dọn thì dọn làm gì mà cô ấy lại hét ầm lên như vậy? Thật là kỳ cục mà.
Hàn Minh Vũ bị đau ở bả vai nhưng trong lòng anh còn cảm thấy đau hơn rất
rất nhiều, anh thẫn thờ ngồi xuống giường bất giác lại cười nhạt. Cô ta
hung tợn như vậy, ngang tàng như vậy, anh vốn biết rõ tại sao vẫn để cho bản thân bị chơi đùa, đến bây giờ anh mới tự hỏi rốt cuộc anh đã yêu cô ta vì điều gì? Vì điều gì mà bị cô ta mê hoặc?
----------
Sau một ngày làm việc, thư ký Phi về lại ngôi nhà nhỏ của mình, nói là nhà
chứ thật ra cũng chỉ là ngôi nhà thuê, hàng tháng đều phải đóng tiền.
Phi Phi tắm rửa thay ra một bộ đồ dễ chịu, cô dùng khăn lau mái tóc ướt, sau đó thì ngồi vào bàn mà bật quạt cho tóc được ráo. Phi Phi không có
thói quen dùng mấy sấy, cô thích để tóc khô tự nhiên hơn như vậy mái tóc của cô mới không bị hư tổn, lúc này cô nhìn sang chiếc điện thoại, cô
đang nghĩ liệu có nên gọi cho anh ấy không? Nhưng mà ngày hôm nay anh ấy tỏ ra rất lạnh lùng với cô, cô lại có cảm giác như anh ấy muốn né tránh cô, Phi Phi nhẹ thở ra có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều rồi, tại sao anh ấy
phải né tránh cô cơ chứ, chắc là có chuyện gì đó làm anh không vui mà
thôi.
Mã Phi Phi cầm lên chiếc điện thoại, cô chần chừ một chút thì cũng quyết định gọi cho Lý Nghệ Hoành.
Phi Phi đã trông đợi nhưng ai ngờ chỉ là một sự hụt hẫng, Lý Nghệ Hoành còn không buồn bắt máy. Phi Phi rũ đôi mắt, cõi lòng buồn quạnh, vì sao có
tín hiệu điện thoại mà anh ấy lại không nhận máy, anh ấy đi đâu quên đem theo điện thoại chăng?
Tại Lý gia, Lý Nghệ Hoành đang hướng ánh
mắt vào chiếc điện thoại trên bàn, anh chẳng hề đi đâu mà quên đem theo
điện thoại, chỉ là anh không muốn nhận cuộc gọi của Phi Phi bởi vì anh
chẳng biết phải nói với cô ấy như thế nào. Lý Nghệ Hoành không muốn làm
tổn thương Phi Phi, chỉ trách anh đã quá vội vàng trong chuyện tình cảm, nhìn nhận lại lúc đó anh nói muốn kết hôn chẳng qua chỉ là dùng Phi Phi để làm một lá chắn, lá chắn cho sự phẫn nộ với Nghệ Hân.
Chiếc
điện thoại lại tiếp tục reo chuông, Mã Phi Phi đã gọi đến lần nữa. Lý
Nghệ Hoành thở dài, anh với tay cầm lên điện thoại do do dự dự định bấm
tắt nguồn nhưng lại vô ý sao trượt nhầm nút nhận máy.
Lý Nghệ Hoành đã lỡ nên đành lên tiếng: "Alo!"
Mã Phi Phi khẽ khàng nói: "Anh vừa đi đâu à?"
"Ừm." Lý Nghệ Hoành không nói gì thêm.
Phi Phi ngưng một chút lại nói: "Em có làm phiền anh không?"
Lý Nghệ Hoành trầm giọng: "Không, em muốn nói gì thì cứ nói đi."
"Anh có chuyện gì buồn phải không? Hay là do em đã làm gì đó không đúng?" Phi Phi nhẹ giọng hỏi.
Lý Nghệ Hoành chợt nhắm lại đôi mắt, anh tỏ ra mệt mỏi với chuyện này:
"Phi Phi à!"
"Dạ!"
Lý Nghệ Hoành cảm thấy rất khó xử nhưng dây dưa thế này cũng không phải là chuyện tốt cho cả hai.
"Anh xin lỗi! Anh rất xin lỗi!"
Mã Phi Phi đang lắng nghe, cô nghe rất rõ giọng nói khổ tâm và mệt mỏi của Lý Nghệ Hoành, Phi Phi là một cô gái thông minh tinh tế, cô hiểu ngay
ám chỉ trong câu nói đó vì thế cõi lòng cô đã rơi xuống một vực thẳm.
Mã Phi Phi yên lặng, từ khi nào mà nước mắt đã lăn chảy trên gò má, thế
rồi cô cũng mở miệng hỏi Lý Nghệ Hoành một câu: "Anh muốn thay đổi quyết định phải không?"
Lý Nghệ Hoành không trả lời mặc dù anh vẫn còn đang giữ máy. Mã Phi Phi nuốt nhẹ nước bọt, cô hít mũi sau đó lại nghẹn ngào hỏi: "Anh đã quay lại với cô ấy à?"
Giọng nói của Phi Phi
vẫn rất nhỏ nhẹ, Lý Nghệ Hoành rất đau lòng vì anh cảm nhận được Phi Phi đang khóc, anh không muốn làm cô ấy phải khóc, anh rất khó chịu, khó
chịu vì khiến Phi Phi chịu tổn thương.
"Phi Phi! Em có đòi hỏi gì không? Em muốn gì anh cũng sẽ cho em."
Lý Nghệ Hoành muốn bù đắp cho Phi Phi nên đã hỏi cô ấy như thế, nhưng
trong lòng của Phi Phi không có ham muốn gì ngoài hạnh phúc với người cô ấy yêu. Phi Phi đưa tay lau nước mắt, cô không tỏ ra nóng giận cũng
không hờn trách mà vẫn dịu êm nói với Lý Nghệ Hoành:
"Em không cần gì cả, anh cũng đừng bận lòng vì em, nếu anh đã quay lại với người anh yêu thì em chúc anh hạnh phúc."
Ngưng lại vài giây Phi Phi nói tiếp: "Cũng muộn rồi em phải đi ngủ đây, anh cũng ngủ ngon nhé!"
Phi Phi cúp máy thì vỡ òa mà khóc, cô cúi đầu xuống cánh tay, Phi Phi bề
ngoài tuy mạnh mẽ nhưng bản chất lại rất yếu mềm, chỉ là tính cách của
cô lại vốn là người chịu đựng cho nên thay vì oán trách Lý Nghệ Hoành
thì cô chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy nỗi đau, cô không muốn bản thân trở thành nỗi bận lòng của anh ấy, bởi vì cô yêu chủ tịch hơn chính cả bản
thân mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT