Lý Nghệ Hoành rất lo lắng cho Vân Lục, nghe tin Lý lão gia cũng đã nhanh chóng đi qua, có cả Lý phu nhân.

Lý phu nhân nhìn thấy Lý Nghệ Hân thì cười khẽ, Nghệ Hân cũng rất vui khi gặp lại mẹ, cô đi tới nắm tay bà mặc kệ con nhỏ Vân Lục kia có bị làm sao, cô kéo mẹ đi ra khỏi căn phòng.

Lý lão gia ngồi xuống ghế, ông lại sờ trán của Vân Lục, trán không còn nóng thì tại sao Vân Lục lại ngất xỉu, Lý lão gia thở dài ông quay sang nói với Nghệ Hoành:

"Hôm nay cứ để Vân Lục nằm ở phòng của con đi, nó thế này thì lên xuống lầu cũng khó, con sang phòng khác ngủ tạm vậy."

Lý Nghệ Hoành gật đầu với ba, một lát sau thì bác sĩ đến. Bác sĩ đã thăm khám cho Vân Lục, xong rồi thì truyền cho cô một trai nước.

"Con bé bị sao vậy bác sĩ?" Lý lão gia hỏi.

"Mạch của tiểu thư hơi nhanh, tôi đoán là cô ấy bị kích động mạnh cho nên mới ngất đi."

Bác sĩ trả lời.

Lý lão gia và Lý Nghệ Hoành đều tỏ ra khó hiểu, chuyện gì mà khiến cho Vân Lục phải kích động mạnh đến ngất xỉu.

"Vừa nảy về nhà con có sang phòng em ấy, vẫn thấy em ấy bình thường kia mà."

Lý lão gia nhìn Lý Nghệ Hoành, nếu nói vậy thì con bé đã gặp chuyện gì mới được, đợi đến khi Vân Lục tĩnh dậy ông nhất định phải hỏi rõ.

Lúc này Lý Nghệ Hân đang ở trong phòng của mẹ, cô vui vẻ nắm tay bà rồi nằm trên đùi của bà, Nghệ Hân biểu hiện rất nũng nịu với Lý phu nhân. Trong cõi lòng của Nghệ Hân thì mẹ vẫn là hạnh phúc là sự ấm áp nhất của cô, thật may mắn vì cô đã có thể trở về, trở về bên cạnh của mẹ.

"Mẹ! Con sẽ không về Hàn gia nữa, con ở đây với mẹ."

Lý phu nhân vuốt mái tóc của Nghệ Hân, bà diệu dàng nói: "Sao như vậy được, con gái đã lấy chồng thì phải theo chồng."

"Con mặc kệ, bây giờ con chỉ muốn ở đây, mẹ có muốn đuổi con cũng sẽ không đi."

Lý phu nhân nhẹ thở ra, bà nghĩ Nghệ Hân là đang nói đùa, nhưng lần này trở về Lý Nghệ Hân tuyệt đối sẽ dứt khoác với nhà họ Hàn, những gì cô muốn nếu Khương Quyển Nhu đã không thể thực hiện thì chính bản thân cô sẽ làm điều đó.

Tại Hàn gia.

Hàn Minh Vũ đã về nhà được ba tiếng đồng hồ nhưng Nghệ Hân giờ này vẫn chưa thấy về, anh lo lắng trong lòng, đã gọi điện nhiều lần, tiếng chuông vẫn đổ mà cô ấy không chịu nghe máy, Nghệ Hân làm sao vậy chứ?

Hàn Minh Vũ bực dộc, anh tiếp tục gọi điện, nhưng lần này anh gọi thẳng đến Lý gia. Người làm nhà Lý gia bắt máy, họ cho biết nhị tiểu thư đang ở tại Lý gia, Hàn Minh Vũ nhíu mày anh định bảo họ nói Nghệ Hân nghe máy nhưng nghĩ gì đó thì lại thôi, anh cúp máy đứng dậy lấy chiếc áo khoác đi nhanh xuống cầu thang.

Hàn Minh Hạ đang chơi với tiểu Thiên dưới nhà nhìn thấy Hàn Minh Vũ đi xuống thì hỏi:

"Giờ này mà anh đi đâu vậy?"

Hàn Minh Vũ không trả lời, trên gương mặt toát ra một nét bức bối anh đi lướt qua Minh Hạ. Hàn Minh Hạ ngỡ ngàn, khí sắc này liệu có phải Lý Nghệ Hân lại làm gì đó khiến anh ấy bực mình, Minh Hạ chợt lắc đầu đã bảo cô ta chẳng tốt đẹp không nên tốt với cô ta mà anh hai có chịu nghe, tự mình làm khổ mình, đến lúc nhận ra thì có phải muộn rồi không.

Minh Hạ nhìn tiểu Thiên, cô nói với thằng bé: "Tiểu Thiên à, sau này con đừng gọi Lý Nghệ Hân là mẹ nữa nghe chưa, cô ta không phải là mẹ của con đâu."

Tiểu Thiên ngây ngô nhìn Minh Hạ sau đó nó như chẳng quan tâm cô Hạ của nó nói gì, thằng bé tiếp tục dán đôi mắt vào mớ đồ chơi trong thùng.

------------------------

Đến Lý gia, Hàn Minh Vũ bước vào, người làm liền đi lên thông báo cho Lý Nghệ Hân.

Bây giờ cũng đã tầm 21h, Lý Nghệ Hân đang khoay khỏa ở trong phòng thì chú Lục đi lên gõ cửa.

Lý Nghệ Hân nhíu mày, cô bực bội đi tới mở cửa ra: "Chuyện gì?" Lý Nghệ Hân chẳng chút lịch sự thốt lên.

Chú Lục nói: "Tiểu thư có Hàn thiếu đến."

"Hàn Thiếu?" Lý Nghệ Hân ngạc nhiên, hắn ta giờ này còn đến Lý gia để tìm cô sao, à không người hắn tìm chắc chắn không phải là cô mà là Khương Quyển Nhu kia, hừm...hắn đúng là chỉ được cái bề ngoài đẹp trai lãng tử, nhưng đến vợ mình là người như thế nào cũng không phân biệt được đúng là đồ ngốc.

Lý Nghệ Hân nói với chú Lục: "Bảo anh ta lên đây đi."

"Vâng." Chú Lục đáp rồi đi xuống.

Lý Nghệ Hân cười thích thú, cô sẽ đùa cợt với Hàn Minh Vũ một chút, ai bảo trước kia hắn cũng chẳng tốt đẹp gì với cô, cô mới là vợ của hắn nhưng hắn lại chỉ tốt với con nhỏ họ Khương, con nhỏ đó quê mùa như vậy đảm bảo không thể làm tốt thân phận của thiên kim Lý Nghệ Hân, ấy vậy mà hắn lại si mê Khương Quyển Nhu còn trải qua ân ái, hừm...nghĩ đến chuyện này lại muốn phát điên, thân thể ngọc ngà của cô lại bị đem ra làm mồi ngon cho Hàn Minh Vũ, nếu anh Nghệ Hoành mà biết được chắc chắn sẽ rất giận cô, tất cả chỉ tại cô ta dám tham lam và ngông cuồng, cô ta nghĩ bản thân thật sự là Hàn thiếu phu nhân sao?

Chú Lục đi xuống dưới nói ý muốn của Nghệ Hân với Hàn Minh Vũ, Hàn Minh Vũ nghe xong thì đi ngay lên trên phòng của Lý Nghệ Hân.

Lý Nghệ Hân nghe tiếng gõ cửa thì nhếch miệng nói: "Vào đi."

Hàn Minh Vũ mở cửa bước vào, Lý Nghệ Hân nằm úp trên giường, còn có một đĩa nho xanh, cô ta vơ vơ hai chân miệng thì nhai nhai mặc cho Hàn Minh Vũ đang khó chịu nhìn cô ta.

"Nghệ Hân sao không nhận điện thoại của anh."

Lý Nghệ Hân vẫn thản nhiên ăn nho, tầm mắt còn chẳng nhìn sang Hàn Minh Vũ.

"Điện thoại em để chế độ rung."

"Việc gì mà phải để rung."

"Thích thì để thôi."

Hàn Minh Vũ gằn giọng: "Nghệ Hân!"

Lý Nghệ Hân nâng lên đôi mắt, cô ngồi dậy lúc này mới nhìn thẳng Hàn Minh Vũ:

"Lại giở cái giọng này, chẳng phải anh yêu tôi sao, nếu đã yêu thì phải ngọt ngào với tôi mới đúng chứ?"

Hàn Minh Vũ ngỡ ngàn, Nghệ Hân rất kỳ lạ cảm giác như lần đầu tiên anh gặp cô ấy tại Lý gia vậy, là thái độ và cách nói chuyện hách lối.

Hàn Minh Vũ bước đến, anh bỗng nắm lấy bàn tay của Nghệ Hân rồi nói: "Về thôi."

Lý Nghệ Hân giật tay lại: "Về đâu."

"Về nhà chứ về đâu."

Lý Nghệ Hân chợt cười: "À Hàn gia đấy à, nhưng mà Hàn Minh Vũ tôi rất ghét Hàn gia, anh nghĩ tôi sẽ thích về đó sao?"

Hàn Minh Vũ dần mất kiên nhẫn: "Nghệ Hân đừng có đùa nữa, anh không vui đâu."

"Không vui thì mặc kệ anh chứ."

Lý Nghệ Hân ngang ngược nhìn Hàn Minh Vũ, để cô xem đôi mắt và thần thái của Lý Nghệ Hân thật sự có làm cho anh ta tĩnh mộng hay không.

Hàn Minh Vũ không hiểu Nghệ Hân đang muốn gì, nhưng cử chỉ và ánh nhìn này không giống với Nghệ Hân đã nói câu yêu anh, chuyện gì vậy chứ? Tại sao anh lại cảm thấy lòng mình hoang mang như thế này.

"Anh về đi, và về rồi thì nhanh chóng cho tôi tin vui, tôi trước giờ muốn gì ở anh thì anh biết rõ chứ nhỉ?"

"Là Lý Nghệ Hoành lại ép em phải không? Nghệ Hân chẳng phải anh đã nói..."

Lý Nghệ Hân tỏ ra cười cợt: "Nói gì?"

Hàn Minh Vũ sẩn sờ vài giây thì Lý Nghệ Hân lại nói: "Anh hai tôi mà ép tôi hả, anh bị điên à, anh ấy thương tôi nhất, tôi muốn gì anh ấy đều cho cả."

Lý Nghệ Hân ngưng một chút thì hạ ánh mắt, khóe miệng luôn cười cười một cách đá đểu với Hàn Minh Vũ:

"Có lẽ cái miệng của tôi đã từng nói là yêu anh, nhưng bây giờ cái miệng của tôi nó khác rồi, Hàn Minh Vũ anh nghe rõ đây, tôi Lý Nghệ Hân của lúc này ngay trước mặt của anh sẽ nói tôi vẫn ghét cay ghét đắng anh như trước đây, mau chóng ký đơn ly hôn cho tôi nếu không đừng trách tôi to nhỏ nỉ non với anh hai dìm chết cái Hàn thị tồi tàn của anh."

Hàn Minh Vũ nuốt xuống nước bọt, bàn tay anh siết chặt hằng lên đường gân, anh rất tức giận đã muốn kiềm chế nhưng cơn phẫn nộ này dường như không hạ xuống. Hàn Minh Vũ tiến tới đè ngã Lý Nghệ Hân xuống giường, đôi mắt anh nóng nảy nhưng đôi mắt của Lý Nghệ Hân cũng rất ngang tàng.

"Nhìn kỹ đi, nhìn cho kỹ tôi, tôi mới là Lý Nghệ Hân mà anh đã cưới về, tôi thế nào thì anh là người hiểu rõ nhất có đúng không?" Lý Nghệ Hân nhấn từng chữ từng câu với Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ nhíu sâu mi tâm, anh không dám tin những gì đang nghe thậm chí đã nhắm mắt lại để tự lừa mình, không đúng Nghệ Hân không phải là như thế cô ấy đã thay đổi vì yêu anh mà thay đổi.

"Nghệ Hân đừng đùa với anh nữa được không?"

"Đùa ư? Lý Nghệ Hân tôi nhìn giống đang đùa lắm sao?"

Hàn Minh Vũ mở mắt, anh cuối xuống hôn lên môi của Lý Nghệ Hân thì đã bị cô ấy cắn mạnh vào miệng làm môi anh bị rách và chảy máu.

Lý Nghệ Hân tát Minh Vũ một cái, Hàn Minh Vũ ngồi dậy anh ngây đơ người, đôi đồng tử không còn một điểm để nhìn, trong lòng như thể bị dao khứa.

Lý Nghệ Hân ngồi dậy, hung hăng nói to tiếng: "Anh là đồ khốn nạn, muốn chạm vào tôi ư? Đâu có dễ như vậy?"

Hàn Minh Vũ đã không còn nhận ra người con gái mà anh vốn yêu thương, anh đau lòng nhìn Lý Nghệ Hân: "Tình cảm của em dành cho tôi bao nhiêu phần là thật?"

Lý Nghệ Hân cũng không cần phải do dự để trả lời vì căn bản cô không phải là Khương Quyển Nhu: "Đều là giả, tôi chỉ đang chơi một chò chơi với anh thôi, giờ tôi ngán rồi chò chơi đó cũng nên kết thúc đi là vừa."

Hàn Minh Vũ hạ ánh mắt, anh quá sốc với những gì đang nghe được. Lý Nghệ Hân bước xuống giường, cô khoanh tay xoay tấm lưng với Hàn Minh Vũ:

"Đừng nói với tôi là anh đã quá si mê tôi cho nên không thể dứt ra được đấy nhé."

Hàn Minh Vũ như bị ai đó bóp chặt cõi lòng, anh trừng ánh mắt về hướng của Nghệ Hân phẫn nộ mà nói:

"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô."

Hàn Minh Vũ đi ra khỏi phòng của Lý Nghệ Hân, cánh cửa bị anh đóng mạnh, Lý Nghệ Hân nhìn thái độ của Hàn Minh Vũ như vậy thì chỉ bật cười, tức giận rồi sẽ phải cho cô đơn ly hôn, thế mới tốt sớm ngày thoát khỏi ràng buộc hôn nhân với Hàn Minh Vũ thì cô mới được tự do với anh Nghệ Hoành, rào cản cuối cùng chỉ còn lại ba mẹ nữa thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play