Tiên lịch ngày 20 năm 3,083, thanh nguyệt, đấu nhật, Đệ tử Côn Sơn Mặc Ngôn, có được lệnh bài tổ sư từ trong miệng thượng cổ Thần Thú Huyền Vũ, trở thành chủ nhân thứ hai chân chính chấp chưởng Côn Sơn.

Mặc Ngôn tiếp nhận Côn Sơn, chuyện làm thứ nhất là đến cấm địa, bái kiến tổ sư.

Trước đó y vẫn cho rằng, cấm địa Côn Sơn không ai được vào, sau khi tiếp nhận xong, mới biết ngoại trừ sơn chủ ra thì người ngoài không được đi vào.

Từ khi tổ sư tạ thế, Đan Dương Tử, Hồng Thông Thiên thay quyền sơn chủ, cũng không có tư cách tiến vào.

Ngày xưa Hồng Thông Thiên tại vị, không có ai chủ động trao quyền cho lão, vậy mà khi Mặc Ngôn chưởng vị, lại khác biệt hoàn toàn.

Y cầm lệnh bài tổ tiên trong tay, một mình tiến vào cấm địa, đó là khe núi ở dưới Trảm Long Đài, bên trong chôn áo bào, bài vị cung phụng tổ sư sau khi phi thăng.

Mặc Ngôn đứng trước mặt bài vị, cúi người bái chào, dùng lệnh bài mở di vật của tổ sư ra.

Khác với tưởng tượng, di vật của tổ sư không hề có tiên pháp bí tịch, càng không phải linh đan diệu dược, cũng không phải bảo vật phi kiếm gì cả, mà chỉ là một quyển sách nhỏ tự tay ngài viết.

Mặc Ngôn lấy ra, lật qua lật lại, mới phát hiện trước khi  tổ sư phi thăng, viết tự truyện đời mình.

Trên trang sách viết một hàng chữ nhỏ: Thấy vật ấy giả, chắc chắn căn cốt thiên tính phẩm đức thượng giai, mới là truyền nhân, bây giờ lấy chuyện lúc trước ta tu luyện mà nói.

Mặc Ngôn lấy quyển sách nhỏ ra, sau khi ra khỏi mật thất, thì thấy Nhạc Phong đã chờ ở ngoài cửa. Sau khi hỏi qua, mới biết Nhạc Phong đến đây hỏi bảo tàng Lạc Nhật nhai năm đó phải xử lý thế nào.

Mặc Ngôn cùng Nhạc Phong đến chỗ tàng bảo sau núi, nhìn Tàng Bảo Các ngày đó Hồng Thông Thiên vì muốn nuốt bảo tàng Lạc Nhật nhai mà xây dựng lên, giấy niêm phong bên trên vẫn còn, Mặc Ngôn tuy từng nghĩ qua, sẽ có một ngày phải mang tất cả những thứ này đi, nhưng giờ y đã là chủ nhân chân chính của Côn Sơn, tất cả bảo tàng ở đây, bao gồm các đời Côn Sơn tích lũy, đều là đồ của y.

Bảo tàng Lạc Nhật nhai, đã không cần thiết phải chuyển đi.

Mặc Ngôn tiến lên, xé tờ giấy niêm phong ngày đó mình từng dán, trầm ngâm một lát, nói: “Tất cả ở đây đều là phụ thân để lại cho ta, sau này hãy theo ý ta, tưởng thưởng ngoài ngạch cho môn hạ đệ tử, tặng lễ các nơi, cùng với chiêu đãi khách mời, đều dùng đồ vật ở đây.”

Nhạc Phong liền kính cẩn ghi nhớ.

Y lại tới bảo tàng Côn Sơn, phân loại từng món rồi ghi vào sổ xong, đệ tử Côn Sơn chi tiêu hàng ngày, cùng tu luyện tiên pháp, đều sử dụng chung đồ vật ở đây.

Thu dọn bảo tàng sau núi một lượt xong, y lại đến tiền điện, chúng đệ tử Côn Sơn vẫn dựa theo thường ngày tu tập tiên pháp, tu vi Mặc Ngôn lúc này đã cao hơn không ít so với Hồng Thông Thiên năm đó, mà y cũng không giống Hồng Thông Thiên thích lên mặt dạy đời, cũng không thích cùng môn hạ đệ tử chỉ dạy đạo pháp căn bản. Y truyền thụ thuyết pháp, cùng đốc thúc đệ tử tu tập giao cho Nhạc Phong, còn y thì chỉ điểm cho một ít đệ tử có tu vi nhất định, mà một, hai điểm y chỉ, so với Hồng Thông Thiên cao minh hơn rất nhiều.

Điển tịch, trang trí các nơi, Mặc Ngôn cũng không thay đổi nhiều, thậm chí ngay cả chỗ ở mới của y, cũng không phải sửa chữa.

Toàn bộ Côn Sơn, thay đổi nhiều nhất đại khái chính là bốn con Huyền Vũ.

Từ khi bọn chúng nhận chủ nhân lần nữa, chủ nhân cũng không bạc đãi bọn chúng, mỗi tháng đều phái đệ tử ra biển một lần, vớt cá nhỏ cho bốn con Huyền Vũ ăn.

Với Huyền Vũ mà nói: Trước đây không ăn tuy không đói bụng, nhưng đều không no. Những người thường ngày kia đều là tiểu bối, thân là Thần Thú thượng cổ, thật không tiện đi tìm hậu bối tu vi thấp kém nói muốn đồ ăn.

Còn giờ, Mặc Ngôn thân là chủ nhân, đưa đồ ăn là quan trọng nhất, nhất định phải có!

Ngay sau đó, sau nhiều lần Hồng Nho Văn khẩn cầu, Mặc Ngôn cũng không ngại để hắn đưa đồ ăn, tiện thể chừa ra một phần cho Hồng Thông Thiên bị nhốt ở trong tù thất dưới đáy.

Phần nhiệm vụ đưa đồ ăn cho phạm nhân, liền giao cho con Huyền Vũ đã từng bị Thương Minh cào thương.

Khi Hồng Thông Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Vũ đi vào, ngạc nhiên đến cực điểm, cả người cứng ngắc không thể nói gì.

Sau mỗi lần lão dò hỏi Huyền Vũ, lúc ẩn lúc hiện biết được chuyện xảy ra bên ngoài, tâm tư sau này khi ra khỏi đây vạch trần Mặc Ngôn, đoạt lại Côn Sơn đã bị toàn diệt.

( Tại HV rất lười nói, nên lão hỏi lúc được lúc không đó mừ)

Kể như Bạch Liên, từ khi y bị Kim gia bỏ rơi ở Côn Sơn, liền biến thành thật thà hết mức.

Y vốn không phải người ngu xuẩn, biết phải nghe lời đoán ý, lúc này biết rõ Mặc Ngôn là người khống chế sinh tử của y, cho nên không thể đi chọc giận y.

Y biết Mặc Ngôn căm ghét mình, cho nên thường ở trong phòng không ra, cho dù vạn nhất có việc muốn ra, cũng sẽ tránh né Mặc Ngôn, nếu như tránh không thoát, thì phải đành khoanh tay đứng ở một bên, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều.

Bạch Liên từng sống ở Kim gia, biết rõ cảnh bị chủ nhân đương gia căm ghét sẽ có kết cục gì.

Lúc trước y đã làm ra nhiều chuyện căm ghét Mặc Ngôn, điều lúc này có thể làm được, là mong Mặc Ngôn quên y, ngoài kỳ vọng chủ nhân Côn Sơn quên mình, là những người khác cũng sẽ quên mình, còn mình thì phải hành động cẩn thận, miễn cho bị người phía dưới hà trách quá mức.

Không những vậy, vì y cùng Hồng Nho Văn có huyết khế, biết là cả đời không thể cùng hắn tách ra, chí ít là trước đại hôn, không thể cùng hắn tách ra, liền xuất đủ loại thủ đoạn đối phó Hồng Nho Văn.

Khi y đối phó Hồng Nho Văn, cũng chỉ có một mục đích. Hi vọng Hồng Nho Văn đừng có chạy đi trêu chọc Mặc Ngôn, miễn làm cho Mặc Ngôn bị buồn nôn, sẽ tức giận đến trên người y.

Tháng ngày Mặc Ngôn chấp chưởng Côn Sơn, thư thái cực kỳ.

Tu vi đệ tử môn hạ có y chỉ điểm, tiến triển càng nhanh hơn so với được Hồng Thông Thiên chỉ điểm, người tu tiên vốn vì tu hành trường sinh thuật mới tìm tới đây, cho dù có vài đệ tử lúc trước có chút cảm tình với Hồng Thông Thiên, khi biết nhân phẩm sư phụ hèn mọn, mà sư thúc thì càng mạnh hơn, liền đưa tình cảm chuyển hóa tới hết trên người Mặc Ngôn, kính y như thần linh.

Mặc Ngôn không cần làm gì nhiều, vì nhàn rỗi không chuyện gì làm, liền cầm cần câu đến bờ biển câu Huyền Vũ.

Có lúc Huyền Vũ sẽ phối hợp mắc câu, Côn Sơn liền rung động theo, Huyền Vũ bị câu lên, liền khẩn cầu chủ nhân đừng đem luộc nó làm canh uống.

Nhưng cũng có nhiều lúc, Mặc Ngôn ở trong Tàng Kinh các lật xem các bản sách nhỏ tổ sư để lại, mỗi khi vào lúc này, Thương Minh sẽ im lặng bồi ở bên cạnh y, cùng y xem sách.

Sách tổ tiên lưu lại, phần lớn kể về cuộc chiến thượng cổ thần chỉ, Mặc Ngôn vì nguyên nhân bản thân, đối với điều này hứng thú vô cùng, chỉ tiếc tổ tiên lúc trước chỉ là một tên phàm nhân bình thường, không rõ cuộc chiến thần chỉ bao nhiêu, chỉ biết thượng cổ thần chỉ không có giới tính, không phân nam nữ.

Mà trong cuộc đại chiến, hai vị thần chói mắt nhất, phân chia trận doanh khác nhau, nhưng đều từ một khối linh thạch dực dục sinh đôi mà ra.

“Chỗ này… Nghĩa là sao?” Mặc Ngôn hơi quay đầu, hỏi Thương Minh mình đang dựa vào, “Đại chiến kết thúc, huyết thống ruột thịt phản bội lẫn nhau, người em ở đại lục chính diện, người anh ở đại lục phản diện, thiên địa âm dương liền chia thành hai ngả?”

( Sẽ có Pn về hai anh em nhà này~~~~)

Thương Minh không có tâm tư để nghe Mặc Ngôn hỏi cái gì, sự thật, nửa năm qua hắn không hề suy nghĩ vào mấy vấn đề này.

Bởi vì đang ở Côn Sơn, tránh mặt đệ tử Côn Sơn, đại đa số thời gian Thương Minh không ở vùng biển phụ cận Côn Sơn, thì là ở trong tay áo Mặc Ngôn.

Lúc này có thể hóa thành người, ôm người vào trong ngực cũng không được nhiều.

Thương Minh nhìn gò má người yêu, hoàn mỹ như được phác hoạ làm cho hắn động lòng không dứt.

Lông mày, con mắt, mũi, miệng, cằm, cùng với cằm dưới, cần cổ thon dài, làm cho dòng máu trong cơ thể Thương Minh dần dần thiêu đốt, sôi trào.

“Ngươi sống lâu như vậy, chẳng lẽ không biết sao?” Mặc Ngôn thấy Thương Minh không nói gì, dùng tay chọc chọc hắn.

Thương Minh phục hồi tinh thần lại, nhìn kỹ hàng chữ nhỏ trên sách.

Đương nhiên hắn biết rõ nó có nghĩa gì, không những vậy, hắn còn biết nhiều hơn.

Thương Minh hơi cúi đầu, hôn vành tai Mặc Ngôn, thấp giọng nói: “Ta cũng không rõ chuyện này cho lắm… Ngươi… Có khi, Ma Cung sẽ có ghi chép tỉ mỉ liên quan tới thượng cổ thần chỉ… Nếu ngươi muốn biết, sao không theo ta đến Ma Cung?”

Mặc Ngôn bị Thương Minh hôn đến ý loạn thần mê, mà lời nói của hắn rất trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn, Mặc Ngôn biết câu đó nó có nghĩa gì.

Giờ đang ở Côn Sơn, Thương Minh phải nhẫn nhịn. Hay là, hắn không nhịn nổi nữa?

“Ma Cung? Sẽ có sao?” Mặc Ngôn có chút hoài nghi độ chân thực trong câu này của

Thương Minh. Cái tên này không phải là đang tìm cớ lừa gạt để y đi, sau đó động dục một trăm năm đó chứ…?

Mặc Ngôn không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, vì Thương Minh đang nhẹ nhàng cọ liếm, phả khí tức ấm áp vào cổ y, làm y cho ngứa đến tận đáy lòng.

Thương Minh lập tức giơ tay trái lên, xin thề nói: “Đương nhiên, thật sự có!” Nói xong câu đó, hắn liền dùng một ánh mắt mong đợi chưa bao giờ lộ ra nhìn Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn hơi quay đầu, sau một lát, mới dùng giọng nói cực nhỏ: “Được!”

Thương Minh thở nặng một hơi, cho dù Mặc Ngôn dùng sức đẩy hắn, thì vẫn bị hắn đè xuống đất, hôn sâu một phen mới bỏ qua.

Quyết định muốn tới Ma Cung xong, Mặc Ngôn liền bắt đầu chuẩn bị.

Lối vào Ma Cung ở dưới đáy Lạc Nhật nhai, phải xuyên qua chỗ ở của ác quỷ mới đến nơi được, muốn tới Ma Cung, trước tiên cần phải đi qua Lạc Nhật nhai.

Vì Mặc Ngôn là đại sơn chủ nên y lệnh cho Nhạc Phong, trong lúc mình không có nhà, chưởng quản tất cả Côn Sơn.

Trước khi Mặc Ngôn đi, đã đến chỗ bốn con Huyền Vũ bàn giao một phen, để chúng nó an tâm tiếp tục thồ núi, sau này nếu như có người đến câu rùa, thì đừng mắc câu.

Bốn con Huyền Vũ nghe nói Mặc Ngôn muốn rời khỏi Côn Sơn, hơn nữa còn muốn rời đi rất lâu, đều hai mặt nhìn nhau, thậm chí còn có một con Huyền Vũ hoài nghi Mặc Ngôn không muốn chấp chưởng Côn Sơn.

Mặc Ngôn đành phải an ủi bốn con Huyền Vũ một phen, đồng ý nhất định sẽ trở lại, bốn con Huyền Vũ lúc này mới yên tĩnh lại, thành thật thồ núi.

Nhạc Phong vốn đã chuẩn bị sẵn đại thuyền, cùng rất nhiều sự vụ thường ngày cho Mặc Ngôn, vì y sẽ đi qua Lạc Nhật nhai, hắn biết chỗ đó là rừng thiêng nước độc, cây khô khắp nơi, lo lắng Mặc Ngôn nhìn mỹ cảnh ở Côn Sơn quen rồi, không quen chỗ kia, thậm chí ngay cả giường, trang trí trong phòng, Dạ Minh Châu đều được để sẵn trên thuyền.

Đến khi tới bờ biển, vào ngày Mặc Ngôn chân chính xuất phát, Nhạc Phong mới rõ là hắn lo xa quá rồi.

Tôn chủ ma giới đồng hành cùng Mặc Ngôn, biến hình ở trong biển, hóa thành đại Hắc Long, Mặc Ngôn liền vọt lên ngồi xuống chỗ gáy của hắn.

Hắc Long quẫy đuôi một cái, cắt đôi sóng lớn, trong nháy mắt, đã không còn thấy bóng dáng.

Cho tới lúc này, Nhạc Phong mới tỉnh táo lại —— sư thúc đã có Cự Long hộ tống, còn cần đại thuyền hay sao?

Hắn đành phải lệnh cho đệ tử điều khiển đại thuyền, đi về phía Lạc Nhật nhai, đem một thuyền cùng đồ đạc Mặc Ngôn thường ngày sử dụng đưa đi. Thời gian đại thuyền đi, Nhạc Phong chợt thấy một tên tiểu đồng muốn bò lên thuyền, liền vội vàng tóm chặt: “Tiểu Bạch, ngươi không được đi, sư thúc bàn giao, bảo ngươi tu tập tiên pháp cẩn thận!”

Diệt Thế sa vô cùng không cam lòng, cho dù nó không phải đệ tử Côn Sơn, nhưng luôn luôn sợ Nhạc Phong.

Mắt nó xoay tròn một cái, linh quang hiện ra chớp nhoáng, nói: “Phong ca ca, ta là một con Diệt Thế sa đó! Trong biển, có ta hộ tống đảm bảo sẽ thuận lợi đi qua sào huyệt Diệt Thế sa!”

Nhạc Phong do dự một lúc, rồi nhẹ buông tay, sau đó tiểu đồng liền mất bóng mất dáng, phỏng chừng không phải chui vào trong thuyền, thì là chui xuống đáy biển. Nhạc Phong bắt đắc dĩ lắc đầu, theo nó vậy!

Thương Minh mang theo Mặc Ngôn hành tẩu trong biển, tốc độ cực nhanh, vẻn vẹn hai ngày, đã đến bờ biển phía Tây.

Sau khi vào bờ, Thương Minh không phải che giấu thân phận của mình nữa, mang theo Mặc Ngôn bay lên trên trời, phi vọt vào mây, trong vòng ba ngày, đã thấy ở rất xa Lạc Nhật nhai trời đất tăm tối một vùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play