“Tử Tích, lâu không gặp, hôm nay sao lại quay lại?”
Phản ứng nhanh nhất không phải Mộ Nguyệt Sâm mà Mộ Nguyệt Bạch mặt nãy giờ âm trầm.
Khuôn mặt luôn âm trầm đột nhiên có ý cười, ôn nhu khó tả.
Cửa phòng ăn, Ôn Tử Tích ôm bé trai đứng đó, từ tóc dài thành tóc ngắn, thân hình ốm hơn xưa.
Mà lúc này, thu hút nhất là đứa con trai trong lòng cô.
Mọi người, đều căng thẳng.
Mắt đều nhìn chẳm chằm đứa bé.
Bé trai nhắm mắt an ổn ngủ, không chút cảm nhận được căng thẳng xung quanh. Lông mi in bóng lên dưới mắt, từ xa nhìn như bóng cây vậy, cực kỳ đáng yêu.
“Đúng là lâu không gặp!” Ôn Tử Tích cười có lệ với Mộ Nguyệt Bạch, ôm con tự tin bước vào.
“Ôn Tử Tích, cô đến làm gì?”
Hạ Vân Khuynh nhịn sự chán ghét và căng thẳng trong lòng, đứng dậy.
Ôn Tử Tích cười ôn nhu đầy tình cảm nhìn Mộ Nguyệt Sâm, như nhìn thấy anh là chuyện hạnh húc nhất đời cô, “Tôi đến làm gì? Đương nhiên là đến sống chung với Nguyệt Sâm. 1 nhà 3 người chúng tôi cũng phải đoàn tụ rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô nhắc đến mình, mặt đẹp lập tức tối sầm, anh cười lạnh, “1 nhà 3 người? Tôi nhớ trước giờ chưa từng là gia đình với cô.”
Anh nói lạnh lùng thẳng thắn.
Hoàn toàn không nể mặt cô.
Đổi lại trước đây, anh sẽ cố kỵ cảm nhận của cô mà giả điếc, nhưng nhiều chuyện xảy ra khiến anh không thể nhịn nữa.
Nghe xong, nước mắt Ôn Tử Tích lập tức chảy ra, dần chảy đến miệng sau đó biến mất khỏi khuôn mặt.
“Nguyệt Sâm, anh không cần em và con sao?” Giọng cô bi ai, cộng thêm nước mắt, thật cảm nhận được cô đang bị bỏ rơi.
Hạ Băng Khuynh ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, dường như vào hầm băng, cơ thể đều lạnh lẽo.
Cơn đau sắc bén đến khiến cô sắp chết, đang dần ăn mòn tinh thần cô.
Cô, không thể kháng cự.
“Ôn Tử Tích, tôi nói lần nữa, tôi và cô không có bất kì quan hệ nào! Con rốt cuộc là thế nào, chúng ta đều rõ. Nếu cô còn nói như vậy tôi kêu 2 người già Ôn gia mang cô về!” Swasc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.
Anh nhìn Hạ Băng Khuynh ở bên, mắt đẹp khẽ nhắm, lông mi cũng khẽ run rẩy.
Môi mỏng của anh mím lại, nhíu chặt mày.
Tuy nhiên không phải anh nói gì Ôn Tử Tích đều nghe.
“Nguyệt Sâm, sao anh có thể vô tình vậy? Lúc đó chúng ta đã nói, đợi em đi Ý du học về, anh sẽ cưới em. Anh còn nói, anh sẽ cho con trai một thân phận.”
Nói đến đây, Ôn Tử Tích khóc như mưa.
“Tôi nói cưới cô lúc nào? Con, con gì, đây đâu phải con tôi?” Mộ Nguyệt Sâm thật sự tức điên.
“Đây này, Mộ Tuyên Nhất chính là con chúng ta.” Cô nâng cao đứa bé trong lòng.
Động tác này khiến Mộ Nguyệt Sâm lùi 2 bước. Đụng góc bàn phát ra tiếng trầm nặng.
Hạ Băng Khuynh bị tiếng này làm cho kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Mộ Tuyên Nhất đang ngủ an ổn.
Cô bất giác run rẩy.
Sự hoảng sợ, nhất vi khuẩn bắt đầu lan tràn.
Nhìn đứa bé cô nhớ lại đứa con đã mất của mình, tất cả kí ức cùng tiếc nuối cô cố gắng che giấu để hiện trước mắt cô.
Mắt Ôn Tử Tích thấy biểu cảm này của Hạ Băng Khuynh, liền ôm con đi đến bên cô.
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT