Tuy nói là thầy trò, Quý Tu giúp Hạ Băng Khuynh rất nhiều. Nhưng anh cho rằng có thể giữ khoảng cách thì cố gắng hết sức. Mắc công đến lúc xảy ra ngoài ý muốn gì.

“Tại sao?” Hạ Băng Khuynh cạn lời.

“Em biết tính Nguyệt Sâm, nếu nó không vui em biết”

“Chị!” Hạ Băng Khuynh nâng mắt, “Bây giờ em và Mộ Nguyệt Sâm đã không có quan hệ! Em là Hạ Băng Khuynh không phải bạn gái Mộ Nguyệt Sâm! Tại sao cứ dính bọn em chung với nhau?”

Hạ Băng Khuynh thật sự phiền muộn.

Tại sao mọi người đều cho rằng, Hạ Băng Khuynh cô lúc nào cũng nên nghĩ đến cảm nhận của Mộ Nguyệt Sâm? Hạ Băng Khuynh cô nhất định dính với Mộ Nguyệt Sâm? Hạ Băng Khuynh cô nên thích Mộ Nguyệt Sâm, tái hợp với anh?

Tại sao?

Cô không phải vật sở hữu của Mộ Nguyệt Sâm, cô là chủ thể độc lập.

Tại sao họ không nghĩ đến cảm nhận của cô?

“ Băng Khuynh, chị chỉ cảm thấy em có thể vẫn thích Nguyệt Sâm, cho nên muốn bọn em tái hợp.” Lí do của Hạ Vân Khuynh khiến cô cười giễu.

“Con mắt nào của chị thấy em có thể còn thích Mộ Nguyệt Sâm? Người đàn ông như vậy, sao em có thể lần nữa tái hợp với anh ta??” Hạ Băng Khuynh kêu lớn.



Cô sẽ không tái hợp! Tuyệt không!

Hạ Vân Khuynh yếu đuối đưa ngón tay trắng bệch ra, chỉ vào vị trí tim cô, “Chị thấy rõ tim em vẫn đập vì cậu ta. Với lại người luôn miệng nói không thích thường đều là thích.”

Hạ Băng Khuynh nghẹn giọng.

Hạ Vân Khuynh từ lúc nào hiểu tình yêu đến vậy?

“Băng Khuynh, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, chị quá hiểu em rồi. Tuy trước đây chị làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng chị vẫn là một trong những người hiểu em nhất trên thế giới này. Cho nên thực ra em vẫn còn thích Nguyệt Sâm đúng không?’

Hạ Vân Khuynh ngồi xích gần lại với cô. Sau khi nói xong còn như vô tình như cố ý chớp mắt, ý trong đó rất hiển nhiên.

“Chị, không lẽ anh rể không cảm giác được chị có chứng ảo tưởng nặng sao?” Hạ Băng Khuynh đẩy cô ra, rất buồn phiền.

Lời này của Hạ Vân Khuynh chẳng qua là đoán đại thôi. Cô cũng không ngốc sao có thẻ tự chui đầu vào rọ?

“Không, anh rể em nói, rất thích khả năng tiên đoán tương lai của chị. Nhưng mà Băng Khuynh, chị không đùa với em, em tuyệt đối vẫn thích Nguyệt Sâm chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.”

Câu cuối khiến con tim luôn chắc chắn ‘không thích Mộ Nguyệt Sâm’ của Hạ Băng Khuynh bị ngưng trọng.



Nhưng khả năng khống chế của cô tốt nên khắc sau liền khôi phục lại bình thường.

“Chị, tùy chị nói sao, dù sao em chính là không thích Mộ Nguyệt Sâm, tâm ý của em, em rất rõ.” Hạ Băng Khuynh nói xong liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Nếu không thích Nguyệt Sâm, tại sao một lần lại một lần mềm lòng? Băng Khuynh, lúc đó em chịu tổn thương sâu như vậy, nếu không yêu thì sao tha thứ nhanh như vậy?”

Lần này bước chân của Hạ Băng Khuynh dừng ngay cửa.

Cô quay đầu, nhìn Hạ Vân Khuynh trên giường.

“Chị, em chưa từng tha thứ cho anh ta.”

Nhưng cũng không hận anh như trước đây, cô không nói ra vì sợ Hạ Vân Khuynh hiểu sai.

Lúc cô lần nữa quay đầu tính mở cửa, cửa phòng bị mở ra.

“Họ họ đánh nhau rồi!”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play