“Khụ khụ khụ” Cô che miệng chạy qua bên ói hết đồ vừa ăn ra.
Mộ Nguyệt Sâm bị dọa liền thả đồ xuống chạy đến bên cô.
“Băng Khuynh sao thế?” Anh vỗ lưng để giúp cô dễ ói đồ ăn ra.
“Thịt” Cô như liều mạng nói ra mấy chữ từ cổ họng.
Mộ Nguyệt Sâm đau lòng cực kỳ, liền nhận nước Quý Tu đưa qua, đút cô uống.
Cô nghỉ nửa ngày mới mang mùi vị kinh tởm của thịt vừa ăn trả lại cho mặt đất.
“Thịt cậu nướng có chuyện gì?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn Quản Dung Khiêm bên cạnh, mắt có chút nguy hiểm.
Tuy anh biết chuyện này không thể trách Quản Dung Khiêm, nhưng nhìn thấy Hạ Băng Khuynh bây giờ vẫn còn khó chịu uống nước vỗ lưng liền buộc miệng nói ra.
“Tớ cũng không biết. Tớ chỉ đưa thịt nướng xong cho em gái Băng Khuynh, sau đó em ấy bỏ vào miệng sau đó thành như vậy. Tớ cũng không biết có chuyện gì.”
Mộ Nguyệt Sâm lấy lên nhìn, thấy màu sắc không có vấn đề. Để lên ngửi cũng không có mùi kì lạ. Tuy nhiên khi anh bỏ thịt vào miệng mới hiểu tại sao Hạ Băng Khuynh ói ra.
Vì trên thịt không biết bỏ bao nhiêu bột ớt với muối, ăn vào quả thật là hành hạ.
“Đưa tôi ly nước” Anh liều mạng nuốt miếng thịt, đưa tay lấy ly nước. Ôn Nhã Liên đưa ly nước ấm qua, anh uống liền mấy ngụm.
“Thế nào Nguyệt Sâm, thịt có vấn đề sao?” Quản Dung Khiêm mới là người căng thẳng nhất. Nếu thịt có vấn đề thì anh nhất định sẽ tự trách.
Mộ Nguyệt Sâm không dễ dàng mới bình tĩnh lại, u ám nói, “Thịt không có vấn đề mà cậu có vấn đề! Tên tiểu tử Quản Dung Khiêm, không biết nướng thì đừng nướng, ngoan ngoãn đến Băng Khuynh ăn thịt tôi nướng là được rồi? Cậu xem nướng cái quỷ gì mặn và cay muốn chết.”
Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi phát điên, khiến Quản Dung Khiêm cúi thấp đầu.
“Cái đó tớ không phải vì muốn thắng sao? Ai kêu Nguyệt Sâm cậu cược thứ khủng bố như vậy. Hết cách, tớ chỉ có thể thử nướng thịt. Xem ra, thứ trên mạng không thể tin hoàn toàn. Ài”
Quản Dung Khiêm thở dài khiến Mộ Nguyệt Sâm không biết nên khóc hay cười.
Chỉ vì cá cược mà hại Hạ Băng Khuynh bây giờ hung hăng uống nước. Đến anh cũng không dám rời ly nước.
Khương Viên và Tiêu Nhân ở bên không tin tà, cứ nhất định đòi thử đồ ăn của Quản Dung Khiêm.
Kết quả, lưỡi vừa chạm thịt liền hiểu tại sao Mộ Nguyệt Sâm phát điên.
“Nước nước” 2 người kêu lên cùng 1 danh tử, đứng tại chỗ nhảy như điên.
Thấy vậy, Quản Dung Khiêm cuối cùng thừa nhận lỗi sai.
“Xin lỗi, tôi nấu ăn không giỏi hại mọi người khó chịu. Xin yên tâm, lần sau nhất định học thật tốt, cố gắng làm món ngon bù đắp cho mọi người.”
Lời vừa dứt Khương Viên liền xua tay, “Cậu vẫn nên quên ý định đó đi. Cậu chỉ thích hợp ăn chơi những chuyện khác thì quên đi, quên đi”
Quản Dung Khiêm bất lực, cũng không tính phản bác.
Ai kêu anh tự tạo nghiệt?
Mà Hạ Băng Khuynh ở bên sau khi uống hết chai nước khoáng mới khôi phục lại.
“Quản đại ca, sau này nướng thịt chỉ cần nhớ bỏ ít muối với bột ớt là được. Kĩ thuật và động tác nướng thịt của anh không tệ, ít nhất nhìn vẫn ngon.”
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT