“Anh nói rồi, anh không muốn em đi. Em muốn trách cứ trách anh là được, nhiều nhất đợi tí anh nướng nhiều thịt cho em ăn hơn. Em phải biết kĩ thuật nướng thịt của anh cũng tốt như kĩ thuật làm chuyện nào đó.”
Giọng thâm sâu của anh cộng thêm ẩn ý trong câu khiến mặt Hạ Băng Khuynh vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng qua bỏ cách dùng từ ‘thô tục’ của anh, thì lời của anh rất hấp dẫn.
Thịt mà Mộ Nguyệt Sâm nướng tuyệt đối là mỹ vị nhân gian!
Cô nuốt nước miếng nhớ đến mấy món anh làm.
Mộ Nguyệt Sâm sao không nhận ra hành động nhỏ của cô được, miệng cong lên, “Thế nào? Ở lại cũng không tệ chứ?”
Hạ Băng Khuynh nhìn mặt đắc ý của anh, miệng mím lại, từ trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
“Lười quan tâm anh”
Sau đó kéo Tiêu Nhân đi vào bếp.
Mộ Nguyệt Sâm cũng không đuổi theo cứ thế nhìn bóng lưng cô.
“Tôi nói Nguyệt Sâm kĩ năng cua gái của cậu giảm sút rồi.” Quản Dung Khiêm đi đến đánh lên ngực anh một cái. Cười châm biếm, khiến Mộ Nguyệt Sâm trợn mắt.
“Con mắt nào thấy tôi giảm sút?”
“Cậu xem, trước đây chỉ cần cậu nói ăn mắt em gái Băng Khuynh sẽ sáng lên, nắm lấy tay cậu không buông. Bây giờ thì sao? Người ta không quan tâm cậu. Haha”
Lâu lâu mới châm biếm được Mộ Nguyệt Sâm một lần, Quản Dung Khiêm cực kỳ cố gắng.
Ai bảo anh và Cố Quân Thụy luôn bị 2 người họ ức hiếp? Cho nên hôm nay anh phải phản kháng.
“Mắt cậu mù anh. Băng Khuynh đây gọi là kín đáo, ngại thể hiện ý muốn của mình.” Ngực Mộ Nguyệt Sâm ưỡn lên giải thích.
Tiếng nuốt nước miếng của Hạ Băng Khuynh anh nghe rất rõ ràng. Nếu nói cô không kì vọng tối nay mình đích thân nướng cho cô ăn, đánh chết anh cũng không tin.
“ Tớ cảm thấy Nguyệt Sâm cậu mới mù, em gái Băng Khuynh hiển nhiên là không muốn nói nhiều với cậu, cho nên mới dùng cách dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.” Quản Dung Khiêm vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.
Biểu cảm khi Hạ Băng Khuynh không muốn tiếp tục nói, anh biết rất rõ.
“Cậu xác định?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng.
“Xác định” Quản Dung Khiêm nhấn mạnh.
“Vậy đợi tối nay đi! Nếu thua, 3 tháng không được chơi gái.” Đề nghị của Mộ Nguyệt Sâm khiến sắc mặt Quản Dung Khiêm ngưng trệ.
Đến Ôn Nhã Liên ở bên cũng có chút kinh ngạc.
Đối với Quản Dung Khiêm mà nói 3 tháng không chạm vào phụ nữ chính là cuộc chiến lớn.
Mộ Nguyệt Sâm biết điểm này mới đề nghị.
“Vậy cậu cần trả giá gì? Cần phải nặng đó nếu không tớ không đồng ý” Quản Dung Khiêm cũng rất có lòng tin cho nên nhanh chóng phản kích.
Mộ Nguyệt Sâm cười nhẹ, “Cậu muốn gì?”
Anh sớm biết đáp án cho nên căn bản không cần đoán.
“Nữ nhân! Nếu cậu thua, cậu giúp tớ hẹn 2 thiên thần Victoria Secret. Mấy cô gái đó tớ hẹn không được, phiền tớ mấy ngày rồi.”
Mặt Quản Dung Khiêm buồn phiền rất chân thật.
Khoảng thời gian gần đầy, đồng thời thích 2 thiên thần tóc vàng. Ai ngờ họ không nhận lời của anh còn né tránh sự tiếp cận cuẩ anh.
Đối với người tình trường lão luyện như anh mà nói là vũ nhục lớn.
“Chỉ cái này?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày. Nếu chỉ cái này thì dễ rồi.
“uhm, chỉ vậy, nhất ngôn vi định!” Quản Dung Khiêm nắm tay thành đấm, đưa ra trước anh.
Mắt thâm sâu của anh nhìn về Hạ Băng Khuynh ở trước. Lập tức lại dời về.
“Nhất ngôn vi định!”
Hai nắm đấm chạm nhau, lời hứa thành lập!
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT