Chăn mỏng màu bạc như đc thiết kế sẵn v chỉ che phần dưới bụng.
Mắt cô nhìn chăn sắp trượt xuống, căng thẳng nín thở, mắt muốn nổ tung nhìn chỗ đó, muốn dời đi, nhưng như bị đá nặng đè lại, k thể di chuyển đc.
Tim dần đập nhanh hơn.
Máu huyết lưu thông nhanh hơn.
Đến tay bưng đồ của đầy mồ hôi.
Có cần kêu anh dậy k? Hay trực tiếp lui ra? Hay coi như k thấy gì
Trong lúc cô do dự, nam nhân trên giường động đậy, chăn k chút báo trc trượt xuống.
Hạ Băng Khuynh lập tức phản ứng, giả bộ k thấy, dời mắt đi, nhanh chóng đi vào.
Mộ Nguyệt Sâm mơ màng mở mắt, nhìn cô gái đứng bên cửa sổ đang đưa lưng về phía anh, “S dậy sớm v”
“Cũng k tính là sớm, sắp 8h r, tôi làm cơm sáng cho anh r, điều chỉnh lại dáng vẻ một chút, dậy ăn cơm!”
Hạ Băng Khuynh khắc chế nhịp tim đập loạn, cố gắng nói tự nhiên nhất có thể, k bị anh nghe ra dị thường.
Dáng vẻ?!
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, ban đầu k hiểu, cho tớ khi thấy chăn bị trượt qa 1 bên, liền hiểu.
Nha đầu này bây h thật sự chịu đc.
Miệng lộ ra nụ cười, tay tùy ý kéo chăn đắp lên bụng: “Đc r, e quay lại đi.”
Hạ Băng Khuynh nghe lời của a, k tự nhiên đáp 1 câu: “Tôi mở cửa sổ xong, tự nhiên sẽ đi qa!”
Ý là tôi k fai vì a k mặc đồ mà cố ý quay lưng đi.
“Đc, e từ từ mở!”
Mộ Nguyệt Sâm dựa ng, nhân lúc cô k chú ý, đá chân bị bó bột cứng nhắc 1 cái.
Cứ như v, chân k thương cũng bị què luôn.
Hạ Băng Khuynh đoán chắc cũng xong r, quay người lại vẫn thấy a khỏa thân trên.
Cô nhíu mày:”Tôi nói, Mộ Nguyệt Sâm, a có thể mặc đồ lên k!”
“Tôi k mặc đồ, e phản ứng lớn v làm gì.” Mộ Nguyệt Sâm cố ý k hiểu.
“Tôi---” Hạ Băng Khuynh tự nhiên bị hỏi, dừng 1 lúc mới nói: “Tôi sợ a bị cảm, đến lúc đó fai chăm sóc a thời gian lâu hơn.”
“Điểm này e yên tâm, tôi k yếu đuối như v.”
Hạ Băng Khuynh cảm thấy k thể nói tiếp, dứt khoát bỏ cuộc, a muốn lộ ngực cho anh lộ, nhiều nhất cô coi như nhìn ng mẫu đồ lót.
Bưng đồ ăn sáng từ bàn nhỏ qa để trc mặt anh.
“Đều là món tôi thích” Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ ăn sáng rất hài lòng.
“Đc k, tôi tùy tiện làm đó, k ngờ lại hợp khẩu vị của anh.” Hạ Băng Khuynh k quan tâm nói.
Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ nhìn mặt cô: “Thừa nhận làm những món tôi thích khó v s?”
“Rất khó, cực khó!” Hạ Băng Khuynh nhét nĩa vào tay anh:”Bây h, im miệng, ăn sáng!”
“Thật bạo lực!”
“Còn nhiều chuyện tôi chửi thề đó!”
Mộ Nguyệt Sâm mặt bất lực cầm nĩa lên ăn, biểu cảm như rất tủi thân.
Hạ Băng Khuynh nhân lúc anh ăn sáng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Từ trong ra, tóc vẫn còn ướt, đth trong túi cô vang lên.
Lấy ra xem, là Quý Tu gọi đến.
Từ hôm đó a k ở lại bệnh viện, sau đó cùng Mộ Nguyệt Sâm đến căn hộ, 2 ng chưa gặp vào mặt nhau.
Hơn nữa, 2 ngày nay Mộ Nguyệt Sâm cứ làm rối lên, cô thật sự quên mất thầy Quý, theo lí nên gọi cho anh nói anh nghe 1 tiếng.
Mang tâm lý áy náy, cô nhận đth ngữ khí nhu thuận nịnh nọt: “Thầy Quý, thầy đang ở đâu, e vừa tính gọi cho thầy.”
Mộ Nguyệt Sâm đang ăn sáng lập tức bị nghẹn.
Nói chuyện với Quý Tu cô vui v s? Nhìn bộ dạng ôn thuận như con dê nhỏ, so với ng phụ nữ hung dữ lúc nãy khác hoàn toàn.
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT