Mang theo ánh mắt đầy dục vọng, mê ly mà thâm tình.
Loại thâm tình k thể giả bộ, nồng đậm trong đáy mắt anh, toàn bộ xâm chiếm tim cô.
Hạ Băng Khuynh ngây ng nhìn anh, 3 chữ k nặng, nhưng nghe vào tai cô, cảm xúc tức giận, vì 3 chữ này mà dừng lại, như cả thế giới đều dừng lại ở giây này.
Anh yêu cô?
Anh nói a yêu cô?
Trong lòng im lặng, chấn động, như là k thanh sắc đặt bom vào tim cô.
“Uhm---” Hạ Băng Khuynh nhíu chặt mày, chặt môi dưới, nhìn mặt anh, chửi thề: “Con mẹ anh hỗn đản!”
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu chặt miệng cô.
Lúc này, giải thích hay k kết quả như nhau, nếu đây là phạt tội, anh muốn phạm cho đủ.
Dần dần, cơ thể rất nóng, sắp nổ tung, cô cực lực muốn duy trì sự tỉnh táo, nhưng chịu k nổi từng đợt sóng nóng xâm lược.
Triền miên rất lâu rất lâu, tinh thần mệt mỏi, cuối cùng mới kết thúc.
Mộ Nguyệt Sâm dựa trên ng cô, vỗ mặt cô, hôn lên tóc mai của cô 1 cái.
“Nâng đầu lên” Hạ Băng Khuynh mở miệng, giọng bình thản.
Mộ Nguyệt Sâm làm theo lời cô, nâng đầu lên.
Giây sau.
“Bộp---” Cái tát mạnh mẽ rơi lên mặt anh, cực kỳ vang.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm bị đánh nghiêng qa 1 bên.
Anh lần đầu tiên bị ng khác đánh mặt, đặc biệt là sau khi làm xong chuyện đó.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm trở nên khó coi.
Hạ Băng Khuynh khắc chế hô hấp gấp gáp, xoa tay đánh đến tê dại, mặt k biểu cảm, “Bây h a có thể đứng dậy chưa?”
“Vốn tôi có thể dậy, nhưng vì hành động man rợ của e, tôi tính---” Mộ Nguyệt Sâm nắm lấy tay cô, nâng lên đỉnh đầu: “Tiến hành lần nữa!”
“” Hạ Băng Khuynh mở to mắt, nhìn thằng vào mặt anh.
“Còn đánh ng nữa k?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng hỏi cô.
“A cảm thấy tôi đánh a r, a bị lỗ đúng k?” Hạ Băng Khuynh hỏi anh, mắt đỏ lên.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn bộ dạng này của cô, tim thắt chặt, thả tay cô ra: “Tôi k fai ý này, tôi chỉ là chỉ là muốn e đừng bạo lực như v.”
“Tôi bạo lực? V a làm gì với tôi?” Mắt Hạ Băng Khuynh càng đỏ lên.
“Nha đầu, tôi---” Mộ Nguyệt Sâm sờ mặt cô.
“Bên ngoài nhiều phụ nữ như v, a tùy tiện tìm ai k đc, s cứ fai là tôi, chúng ta chia tay r, đã nói tạm biệt r, chúng ta vĩnh viễn k thể, a lại khiến tôi trở thành như v, Mộ Nguyệt Sâm anh thật sự là hỗn đản---” Hạ Băng Khuynh sờ mặt, thành khẩn nói: “Làm ơn, để tôi đứng dậy!”
Mộ Nguyệt Sâm lật ng ngồi qa bên: “Xin lỗi---”
Hạ Băng Khuynh k nói chuyện với anh, nhanh chóng bò dậy, mặc đồ đàng hoàng, bước lớn rời khỏi nhà vệ sinh.
“Hạ Băng Khuynh, e đi đâu?”
Bước chân ngày càng xa, k có dấu hiệu dừng lại.
Mộ Nguyệt Sâm hồi hận đá ghế 1 cái!
Đáng chết!
A k nên đối xử với cô như v.
Ngoài ban công, Hạ Băng Khuynh ngồi trên xích đu, tay nắm lấy bao thuốc lấy ra từ túi của Mộ Nguyệt Sâm, cô phiền não đến lợi hại.
Nói thực, cô sớm k fai trinh liệt nữ gì, cô cũng k fai vì kiều tình mà khó chịu, thực sự cảm thấy phiền nào, là chuyện vừa xảy ra khiến quan hệ của họ rối nùi.
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT