“Tôi biết, tổng tài, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện mình làm.” Thái Cúc Âm áy náy cúi đầu.
Ngoài cửa sổ, 1 hình bóng rơi xuống.
1 lúc sau, Trác Tùy Hàng nhận đth, anh dừng 1 lúc, ngẩng đầu nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Bảo vệ Chung Thiếu Cường sợ tội nhảy lầu r.”
Hạ Băng Khuynh chấn động nhìn Trác Tùy Hàng.
“S lại xảy ra?” Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm, mắt đen k gợn sóng.
“Ng của ta đuổi đến trên lầu, anh ta bò lên lan can, sau đó nhảy xuống, lúc đó rất nhiều ng ở hiện trường.” Trác Tùy Hàng đáp.
Thái Cúc Âm tay che mặt, vai run lên.
Rất nhanh, cảnh sát đến.
Thi thể đc chuyển đi.
Đại khái hiểu đc sự việc, Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh còn có Thái Cúc Âm đều bị mời đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.
“Đợi tí, tôi muốn tìm 1 thứ.” Hạ Băng Khuynh đi đến sau màn cửa sổ, muốn lấy thứ đã giấu, nhưng đồ vật lại k thấy đâu.
“E tìm gì?” Mộ Nguyệt Sâm đi qa.
“K có, đi thôi--” Hạ Băng Khuynh lắc đầu.
Lúc đi qa Thái Cúc Âm, cô nhìn sâu cô 1 cái.
Đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, lúc ra, đã là nửa đêm.
Cảnh sát tìm thấy số lượng lớn ảnh nạn nhân trong nhà của Chung Thiếu Cường, còn có hình của Mộ Nguyệt Sâm, đồng thời còn có nhiều máy tính, đc biết trc đây đã từng là học sinh giỏi của hệ kế toán.
Chứng cứ, vật chứng, cả nhân chứng cho lần phạm tội cuối cùng đều k thiếu cái nào.
Bảo vệ ca đêm, thời gian phạm tội cũng trùng khớp.
Vụ án cứ v đã phá r.
Ra khỏi cảnh cục, Hạ Băng Khuynh và Thái Cúc Âm đều đến bệnh viện, vì họ đều k biết bị thuốc gì làm hôn mê, trong quá trình cũng k biết gì, cho nên cần đi kt 1 chút.
Trong bệnh viện, Hạ Băng Khuynh thay đồ bệnh nhân, chủ động đến nói chuyện với Thái Cúc Âm: “Quản lý Thái cô biết k? Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát.”
“Trợ lý Hạ, uhm, k, fai gọi là pháp y Hạ mới đúng, tôi nghe k hiểu cô có ý gì.”
“K hiểu k s” Hạ Băng Khuynh lấy ra 1 cái khăn trắng từ trong túi đồ bệnh nhân, trên đó có máu: “Đây là cái tôi cắt ra từ bộ đồ đó để sơ cua, cô biết đây có ý nghĩ gì k. chỉ cần kiểm nghiệm 1 tí, liền biết máu trên đó là của ai, hình như cô nói qa, cô chưa từng tiếp xúc qa với tử thi!”
Biểu cảm Thái Cúc Âm khẽ thay đổi.
Hạ Băng Khuynh đi ra ngoài.
Đột nhiên, phía sau truyền đến 1 cơn gió, 1 con dao cước lên cổ cô.
Cô né về trc, 1 chân đá phải dụng cụ ở bên, ở bên ngoài Mộ Nguyệt Sâm nghe động tĩnh xông vào.
Thái Cúc Âm liền kề dao lên cổ cô: “Đừng qa đây”
“Cô đừng làm bậy!” Mộ Nguyệt Sâm mở to mắt, nha đầu này thật sự là làm bậy.
Hô hấp Thái Cúc Âm rối loạn, đến bây h thành công dã tràng, cô cúi đầu nhìn Hạ Băng Khuynh: “Ăn miếng vải đó cho tôi.”
“Cô tưởng tôi ăn rồi thì k kiểm nghiệm ra s? Cô tưởng cảnh sát đều ăn chay à, cô tưởng diễn xuất dở tệ đó có thể gạt đc mọi ng s? Đừng ngây thơ nữa!”
“Im miệng cho tôi---”
Dao cắt sâu 1 tí.
“Đừng làm cô ấy bị thương, tôi thay với cô ấy---” Mộ Nguyệt Sâm nhìn mà hoảng.
“Tôi mới k ngu” Thái Cúc Âm cười lạnh: “Đến bước này, kiểu nào cũng chết, k bằng tôi kéo cô ta cùng xuống địa ngục.”
Mộ Nguyệt Sâm đưa tay chặn cô lại: “Cô bình tĩnh, cô có thể k chết, chỉ cần thả cô ấy, chuyện gì tôi cũng đáp ứng cô.”
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT