Mộ Nguyệt Sâm hỏi: “Thứ tôi kêu tìm tìm đc chưa?”

“Nói đến thì thật lạ, sau khi 2 ng đi, tối tôi đến phòng sale cùng lối thoát hiểm tìm hết 1 lượt, nhưng k phát hiện gì, có fai đã đem khỏi cty r k?” Trác Tùy Hàng k sợ làm việc k công, chỉ sợ sai hướng, tốn thời gian.

“Sẽ k” Hạ Băng Khuynh chen vào: “Cô ta k có cơ hội lấy đi, e đoán cô ta đợi vụ án này giảm nhiệt ổn định lại r mới lén mang khỏi cty, ai ngờ Mộ Nguyệt Sâm xuất hiện nhanh v, còn canh chừng cô ta, cảnh sát lại canh chừng Mộ thị 24h, nếu là e, dưới tình trạng này, tuyệt đối k làm chuyện nóng nảy xúc động, cho nên e cảm thấy, cô ta nhất định giấu ở chỗ chúng ta k nghĩ đến.”

“Nhưng mà Băng Khuynh à, nếu cô ta biết mình bị lộ r, s k lau vân tay mấy chứng cứ đó, trực tiếp ném đi, nếu chúng ta tìm đc, k có chứng cứ thì chúng ta cũng đâu làm gì đc, cần phí tốn sức che giấu như v.” Trác Tùy Hàng nói ra nghi ngờ của mình.

“Có thể đó là thứ k thể xóa bỏ đc, hoặc là cô ta có đủ tự tin rằng chúng ta k tìm đc, nói chung, cô ta k vứt bỏ nó, dù lí do là gì, e nghĩ, chỉ có cô ta tự biết.” Hạ Băng Khuynh phân tích nói.

Mộ Nguyệt Sâm nói với Trác Tùy Hàng: “Cậu tiếp tục tìm, đường chỉ đi 1 đường, cô ta rất giảo hoạt.”

“Vâng, tôi sẽ tiếp tục” Trác Tùy Hàng gật đầu đáp, lại nói với Hạ Băng Khuynh: “E cũng fai cẩn thận tí, tôi sợ cô ta làm điều bất lợi với e.”

“Tôi biết, sẽ cẩn thận!” Hạ Băng Khuynh cười với anh.

Rời căn hộ của Trác Tùy Hàng, anh đến cty.

Vốn Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm tính đến nhà quản lý Thái kiểm tra 1 tí, nhưng 2 ng phân tích tình hình trc mắt, cảm thấy đã k còn có ý nghĩa nữa.

Quản lý Thái bây h biết Mộ Nguyệt Sâm nắm vào cô, chứng cứ có ở nhà, thì cũng sẽ giấu, k để bị phát hiện.

Đợi họ đến, nhất định đã sạch sẽ, k để lại chút gì ở nhà.

Đi cũng tốn công.

K bằng đối mặt chính diện với cô ta.

Sau đó họ đến cty.

Mộ Nguyệt Sâm tìm 1 lí do kêu quản lý Thái đến phòng làm việc.

“Cốc cốc---”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Băng Khuynh mang kính đen, mở văn kiện trc mắt ra, giả bộ nhập liệu.

Mộ Nguyệt Sâm đáp 1 tiếng: “Vào đi!”

Cửa mở, Thái Cúc Âm mặc đồ màu gạo, cao gót đen, tóc nhuộm màu đỏ, nhìn rất chói mắt.

Cô gái như v, như là “bạch cốt tinh” v, k cảm thấy chút khác thường nào.

Tay cô cầm báo cáo sale hàng quý, đi đến bàn làm việc của Mộ Nguyệt Sâm, cung kính nói: “Tổng tài, đây là bản báo cáo của anh.”

“Đc” Mộ Nguyệt Sâm gật đầu, lật tài liệu ra, tùy tiện xua tay: “Ngồi đi!”

Thái Cúc Âm kéo ghế ngồi xuống.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn bản báo cáo, biểu cảm thâm sâu khó lường.

Thái Cúc Âm thẳng lưng ngồi xuống, mặt mang nụ cười lịch sự, đợi chỉ thị của Mộ Nguyệt Sâm.

“Quản lý Thái cô còn ng nhà k?” Giọng Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng vang lên.

Mặt Thái Cúc Âm hiện lên sự bất ngờ, như là k ngờ Mộ Nguyệt Sâm lại hỏi cô vấn đề này, ngây ng 1 chút, đáp: “Còn 1 ng ba”

“V s, chỉ có ba?” Mộ Nguyệt Sâm nâng mắt lên, nhìn mặt cô: “Còn mẹ thì s?”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play