“K fai đang cố gắng s!” Hứa Tinh Điềm k xấu hổ.

Ngược lại Mộ Nguyệt Bạch im lặng r.

Hạ Băng Khuynh k biết biểu cảm như thế nào, cô cảm thấy bản thân thật giả tạo, tim rõ ràng trầm mê, k thoải mái, nhưng mặt lại k như k chút để ý, thậm chí thuyết phục nhìn nên chúc phúc cho anh.

Nhưng tim đắng như v, làm s chúc phúc.

Quá khó r!

Tự mình trải nghiệm, mới hiểu, lời hay ý đẹp mà rỗng tuếch, thì cũng cho chó ăn!

Xe lại về trấn.

Mộ Nguyệt Sâm đưa cô gái về ks.

Hứa Tinh Điềm muốn đth a, Mộ Nguyệt Sâm k cho, Mộ Nguyệt Bạch đưa đth cho cô, sau đó nói, “Muốn đth nó, tìm tôi!”

Sau đó Hứa Tinh Điềm liền lấy đth của Mộ Nguyệt Bạch, vui vẻ xuống xe.

Hạ Băng Khuynh cảm thấy, trên ng cô gái này có dũng khí trc đây của cô, thứ mà cô k bao h có đc nữa.

Cho nên tim cô, mới bi thương như v.

Về phòng.

Hạ Băng Khuynh nói cô tắm trc, đứng dưới vòi sen, cô mặc nước từ vòi sen xả vào mặt.

Tắm ra, chỉ mình Mộ Nguyệt Sâm ở trong phòng.

Trc đây tiếp xúc k bị ngại, bây h tự nhiên lại ngại.

Cô ngồi dưới sofa, cách rất xa anh.

“Mộ Nguyệt Bạch đâu?” Cô k gì nói, nhưng k nói thì k tự nhiên, tùy tiện tìm chuyện nói.

“Đi mua đồ ăn r, nếu k xa hắn đc 1s 1ph nào, thì đi tìm hắn.” Mộ Nguyệt Sâm lấy remote lên, lạnh mặt, ấn rất mạnh.

“Nói chuyện đừng mang theo mùi thuốc súng thế, tôi cũng đâu--”

Còn chưa nói xong, 1 thân ảnh màu đen xông đến, môi bị dùng sức áp lên, giây s, lưỡi như mang lửa cuốn trong miệng cô, tung hoành 1 phen.

Hạ Băng Khuynh phản kháng đẩy anh ra, đánh lưng anh, nhưng k thể nào ngăn đc hành động điên cuồng của anh.

Bị anh điên cuồng hôn 10ph, a mới thả cô ra, ngồi dậy: “Đây mới gọi là tùy cơ phát huy!”

“Anh hỗn đản!” Hạ Băng Khuynh đưa tay 5 ngón lên.

Tay bị bắt ở giữa chừng: “Nếu e tức giận muốn động thủ, tôi có thể cho e đánh.”

“Có bản lĩnh thì buông tay, nam ức hiếp nữ tính gì chứ.”

“V e ở trc mặt tôi hôn Mộ Nguyệt Bạch tính gì?”

“Là anh ta---” Hạ Băng Khuynh mở miệng liền muốn giải thích, lại dừng lại: “Lq gì đến anh, đây là tự do của tôi”

“V tôi tùy cơ phát huy cũng là tự do của tôi, k cho e đánh tôi cũng là tự do của tôi, s tôi fai thả tay cho e đánh.” Mộ Nguyệt Sâm dùng lời y chang v đáp cô.

“Anh quả thật---” Hạ Băng Khuynh đã k tìm đc từ để hình dung anh.

Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô về, tiếp tục xem tv.

Hạ Băng Khuynh cũng k quan tâm anh, miệng như vẫn còn trọng lượng mà a áp bức, miệng đều là vị của anh, khẽ tiêu hóa vị này, cô cảm nhận đc ý đắng, k biết của anh, hay của cô.

Nhất thời, tức giận tan biến.

Bình tĩnh ngồi 1 chút, Hạ Băng Khuynh chủ động giảng hòa: “Mộ Nguyệt Sâm, đừng quên mục đích ban đầu của chúng ta, quên đi tình cảm k nên có đc k? Chúng ta fai lí trí chút!”

Mộ Nguyệt Sâm k đáp, lửa giận dâng trào trong tim lập tức lạnh như băng.

Ngày thứ 2, họ rất sớm khởi hành về tp S.

Tối qua tình cảm “Bộc phát”, qa 1 đêm, lần nữa chôn vùi, chôn sâu tận đáy biển.

Lúc về, đổi thành Mộ Nguyệt Bạch lái.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play