Mộ Nguyệt Bạch tắt chức năng ghi âm.

“Chú Thái! Cảm ơn đã nói với tụi con, chúng con về nghiên cứu nghiên cứu.”

“Ài, đi đến hôm nay, tôi cũng có sai, con bất hiếu, ba có tội!” Lão Thái lại hút điếu thuốc, nhìn khó não k tả đc.

Ngồi 1 lúc, Mộ Nguyệt Sâm đưa thuốc cho lão Thái,họ liền cáo từ.

Bên ngoài, mặt trời vẫn sáng như cũ.

Bên trong, như là động âm u.

Rời thôn, đi lại đường cũ về xe.

Hạ Băng Khuynh mở cửa ngồi vào trc, nằm tại chỗ ngồi, cô đi đến muốn gãy chân.

Sau đó, Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch ngồi vào.

“Chúng ta ăn chút gì trc” Mộ Nguyệt Bạch nói,từ chỗ đựng đồ lấy đồ ăn ra.

Sắp 1h r, lại đi nhiều v, mọi ng cũng đói r, đến Mộ Nguyệt Sâm vốn khó chiều cũng k nói gì.

Hạ Băng Khuynh mở bịch bánh, ăn mấy miếng, bất giác cảm thán: “Thật k ngờ, chúng ta thuận lợi có đc đáp án mình muốn như v.”

“Có anh Nguyệt Bạch cùng ra tay, có chuyện gì trên thế gian này k xử lý đc chứ.” Mộ Nguyệt Bạch xoa vai Hạ Băng Khuynh, động tác thân mật.

Hạ Băng Khuynh tâm trạng k tệ, thoải mái đỉnh lên ngực anh 1 cái: “Bản lĩnh gạt người của anh, vẫn xuất quỷ nhập thần như v, k lùi bước chút nào.”

“A coi là lời khen đó” Mộ Nguyệt Bạch cong mắt cười sáng lạn.

Mộ Nguyệt Sâm căng mặt 2 tay cầm lon nước, tạt nước lạnh quá: “Nghe là biết châm biếm anh, s fai tự gạt ng gạt mình đắp vàng lên mặt?”

Mắt Mộ Nguyệt Bạch nhếch lên, cười thân thiết đáp anh: ‘Còn tốt hơn ng bị từ chối rõ ràng, còn mặt dày.”

Lời này hiển nhiên là nói Mộ Nguyệt Sâm cứ ôm Hạ Băng Khuynh, buộc cô uống nước.

“Có gan nói lại lần nữa!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh như dao, hàn ý tỏa ra.

Mộ Nguyệt Bạch k chút sợ hãi cười: “Nói lại 1 ngàn lần cũng k vấn đề.”

2 ng nhìn nhau.

Không khí, có thể cảm nhận đc đang đối đầu.

Hạ Băng Khuynh có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí.

Tính của 2 ae này, 1 ng độc mồm, có thể độc chết cả hồ cá.

Ng còn lại hoặc là k đâm chọc ng khác, nếu đâm chọc thì chuyên đâm trúng chỗ nhạy cảm nhất, chưa hết mặt còn cực kỳ vô tội.

Vừa nãy liên thủ gạt ng.

Lúc này, lại đấu nhau.

“Các ng có thể ăn xong mới cãi k?” Hạ Băng Khuynh yếu ớt hỏi 1 câu.

2 ng đều k quan tâm cô.

Hạ Băng Khuynh dùng tay lắc trc mặt 2 ng: “2 vị huynh đài, đừng tình thâm như v nhìn nhau nữa đc k.”

Cô mặt mang nụ cười hứng thú, muốn hóa giải sát khí căng thẳng.

Nhưng 2 nam nhân này, coi cô là không khí.

Cô hít sâu, lấy 2 cái bánh, nhét vào miệng họ, đồng thời lớn giọng giận dữ:”Ăn trc---”

2 nam nhân bị giọng của cô dọa, cầm lấy bánh đang rơi xuống, đều quay đầu nhìn cô.

Hạ Băng Khuynh thay đổi biểu cảm hung dữ, vỗ tay, cười híp mắt lấy 2 lon nước đưa cho họ: “Đến, uống nước, hạ hỏa!”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play