Đối với con gái, mà ông sợ thành v.

Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch, dùng ánh mắt giao tiếp đơn giản.

Lão Thái có phản ứng này, như chứng minh suy luận trc đây là đúng.

“Chú Thái, chú hình như rất lạnh, hay uống nước nóng ấm ng.” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hoa đẩy ly nước đến tay lão Thái.

“Cảm ơn!” Lão Thái nắm chặt ly nước, ụt ụt 1 hơi uống hết.

Qa 1 lúc, như ông đã bình tĩnh lại, có chút ngại cười: “Để các cháu cười chê, có tuổi r, cơ thể k khỏe, động tí liền lạnh”

“K s, chú k s là tốt r” Hạ Băng Khuynh thuận theo lời ông an ủi.

“Các cháu, vừa nhắc đến con gái, nó, nó thế nào? Nhiều năm k gặp r!” Lão Thái hỏi liên tục.

Có thể thấy, đang cố trấn tĩnh.

“À, cô ấy---” Hạ Băng Khuynh ấp úm, mắt liếc qa phía Mộ Nguyệt Sâm.

“Cô ấy giết ng r!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt, dứt khoát trả lời.

“A!” Lão Thái sắc mặt thay đổi lớn, tay ly trong tay lật ngược, mặt bi thương: “Nó, nó lại giết ng r!”

1 chữ lại, khiến tim Hạ Băng Khuynh bọn họ sáng lên.

Chú quả nhiên biết rất nhiều.

Mộ Nguyệt Bạch k gấp nói tiếp: “Chú Thái, thật sự k giấu chú, cháu và vị này là luật sư của cty con chú đang làm, vị tiểu thư này là trợ lý giám đốc, tình trạng bây h là như v, cảnh cục đã bắt quản lý Thái r, nhưng cô ta k chịu nói thật, tổng tài chúng tôi nể mặt cô ta đóng góp cho cty bao nhiêu năm, muốn giúp cô ta, có thể giảm nhẹ mấy năm, nhưng cô ta k hợp tác, chúng ta coi tư liệu của cô ta, biết còn có 1 ng cha, cho nên mạo muội tìm đến.”

Lời nói, rất văn nhã ôn nhu, k chút lỗ hỏng.

1 ng già cô độc sống ở thôn hoang thời gian dài, k điện nước, thế giới bên ngoài thế nào cũng k nhớ nữa, đừng nói là nói dối con gái bị bắt r, nói bị xử bắn r, ông cũng k nghi ngờ.

Ai lại vô cớ, đi từ xa đến nói dối 1 ng lớn tuổi trong thôn hoang.

Hạ Băng Khuynh nge đến có chút mơ hồ.

Thật sự là cao thủ!

Lão Thái nghe v, thở dài, sau khi suy nghĩ kĩ, biểu cảm sa sút, “Nó tội quá nặng, để nó tự sinh tự diệt đi.”

“Chú Thái đừng nói v, tốt xấu gì cũng cho cô ấy 1 cơ hội thay đổi!” Hạ Băng Khuynh an ủi ông.

“Nó đổi k đc, đừng cho nó cơ hội, đừng cho nó, đừng cho nó” Miệng lão Thái lặp lại, sợ và đau khổ cong ng lại.

“Chú đừng buồn---” Hạ Băng Khuynh nhịn k đc an ủi, tay nhẹ đặt lên vai: “Quản lý Thái ở cty biểu hiện luôn ưu tú, tổng tài cực kỳ thích cô ta, xảy ra chuyện này, chúng cháu rất tiếc!”

“K, cô nương, cô k hiểu mặt thật của nó, nó đã thành ma quỷ r, hoàn toàn là ma quỷ, cô hiểu ý tôi k? Đừng đến gần nó, rất nguy hiểm---” Chú Thái càng nói càng kích động.

Hạ Băng Khuynh nắm bắt cơ hội, cố ý nghi ngờ hỏi: “Chú bình tĩnh tí, tại s lại nói con gái như v? Chú đâu biết cô ta làm gì?”

“Tôi biết, tôi đều biết, quá đáng sợ r!”

“Con k hiểu ý chú, có thể nói cụ thể k?”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play