Mộ Nguyệt Sâm nhìn Mộ Nguyệt Bạch bằng ánh mắt đầy lửa.

Hạ Băng Khuynh giả bộ k thấy.

Dù s, ân oán giữa họ cô k muốn tham gia.

“Nha đầu, trc đây e k say xe? Hnay s lại ói?” Mộ Nguyệt Bạch k hiểu hỏi.

“Tôi k say xe, tôi say sóng!” Hạ Băng Khuynh đáp.

Lúc nãy bị lắc lư, đâu gọi là ngồi xe, như là ngồi thuyền v.

Mộ Nguyệt Bạch rất nhanh hiểu ý, vui vẻ cười: “Thì ra là v, v tiếp theo fai đi thế nào, e có thể chịu k?”

“Buộc thôi, phía trc nói k chừng còn có các loại ngoài ý muốn khác, e nghỉ đủ r, chúng ta lên xe thôi.” Hạ Băng Khuynh đứng dậy, cô k muốn thành gánh nặng.

Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt lên tiếng:”Chúng ta đi bộ đi!”

“Đi?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc: “V fai đi bao lâu?”

“K xa, vừa nãy coi định hướng, k còn bao xa, dù s đường này, xe cũng sắp k chạy đc.”

“V đc thôi!”

Thực tế, Hạ Băng Khuynh cầu mong k cần fai ngồi xe.

Mộ Nguyệt Bạch nhìn 4 phía: “Đi khá tốt, có thể thưởng thức phong cảnh ven đường, a trc đây chưa từng đến nơi như v.”

“Ở lại đi, nơi quỷ này hợp với anh.” Mộ Nguyệt Sâm độc miệng nói 1 câu.

Hạ Băng Khuynh vỗ má, tự đi về trc.

Phía sau nghe tiếng cãi lộn, cô thầm thở dài.

Mộ Nguyệt Sâm dùng đth chỉ đường.

Đợi họ đi qa con đường đầy lỗ đó, phía trc xuất hiện 1 con ngã rẽ khác, nhưng định hướng tới đây là hết.

Nhưng phía trc vốn k có dấu hiệu của thôn làng.

Nhìn từ xa, thấy rất nhiều nhà, nhưng rốt cuộc fai đi hướng nào?

“Nên đi hướng nào?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi Mộ Nguyệt Sâm.

“K rõ!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp trực tiếp.

A k fai làm khó a, mà thật k biết.

Mộ Nguyệt Bạch lấy đth a nhìn: “Trên đây hiện, chúng ta đã đến thôn Đào Nguyên!”

Mộ Nguyệt Sâm nhìn anh 1 cái: “Hay anh dẫn đường đi!”

“K vấn đề, a dẫn” Mộ Nguyệt Bạch dễ dàng đáp ứng, ném đth cho Mộ Nguyệt Sâm, sau đó quan sát địa hình: “Để tôi xem thử, chúng ta nên đi đường nào mới tốt.”

Hạ Băng Khuynh đứng giữa, nhìn xong có chút khóc k ra nước mắt.

1 ng nói thẳng k biết đi đâu.

1 ng nói coi đường nào tốt nhất, nhìn như v có thể nhìn ra, trên đất có chữ à.

Thật sự đủ r!

Nói đơn giản là lạc r!

Cô nhìn xung quanh, hi vọng gặp đc ng bản địa.

Nhưng chỗ này quả thật hoang vắng, k có dấu vết của con ng!

Mộ Nguyệt Sâm lấy đth, đang gọi cho Trác Tùy Hàng, biểu cảm ghi rõ khủng bố, thư kí Trác đánh thương, chắc chắn bị chửi thảm r!

Bên kia, Mộ Nguyệt Bạch sờ cằm, đi qa lại 3 con đường, trên thực tế, nhìn 1 cái cô liền biết anh k nghiêm túc.

Thấy Mộ Nguyệt Sâm ở bên cúp máy, Hạ Băng Khuynh đi qa: “K bằng chúng ta chọn đại 1 đường, cược 1 ván, nếu đi đúng tự nhiên tốt, nếu sai, hỏi ng trong thôn dẫn chúng ta đi! Tin tôi, có lúc, chúng ta trừ có IQ, còn fai có EQ nữa.”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play