“Cái gì cùng cái gì, ai nói quan tâm là thích, chỉ cần là bạn tốt tôi đều quan tâm!” Hạ Băng Khuynh phản biện.

Nhìn Quý Tu k tự nhiên, cô cũng có chút khó xử.

Cô thừa nhận, bản thân có chút ý nịnh nót, cũng hết cách, là ng đều có tư tâm, cô cũng muốn cho cá và gấu thành đôi, đợi sau khi sinh con, cô có thể tiếp tục hoàn thành lí tưởng của mình.

Cho nên có quan hệ tốt đẹp với thầy Quý, k nghi ngờ gì là điều quan trọng.

Nhưng 2 ng thích ghen này cả ngày chỉ biết yêu đương, nắm lấy điểm này k buông.

“Bạn?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “E từ lúc nào thăng cấp thành bạn của giáo sư Quý, s a k biết?”

“Đừng nói là anh, e cũng k biết.” Tiêu Nhân chen miệng, mở mắt to tròn nhìn Hạ Băng Khuynh.

“E lười quan tâm 2 ng---” Hạ Băng Khuynh xua tay, cười với Quý Tu: “Chúng ta k quan tâm 2 ng thần kinh, càng quan tâm họ càng làm tới”

Quý Tu buông ly xuống, bình thản nói: “K có gì, tôi quen r”

Nghe lời này, Hạ Băng Khuynh chút nữa cười ra tiếng.

Nhìn bộ dạng, anh bị Tiêu Nhân “hành hạ” đến bách độc bất nhập.

Mộ Nguyệt Sâm ở bên u ám nói: “Lúc thì thầy giáo, lúc thfi bạn, quan hệ có chút phức tạp, anh cảm thấy rất k tốt!”

Tiêu Nhân cũng phụ họa: “E cũng cảm thấy k tốt, cực kỳ k tốt!”

“Tiêu Nhân, có thể đừng kiếm thêm phiền phức” Hạ Băng Khuynh đã cạn lời với cô.

2 ng bệnh thần kinh ở cùng nhau, quả thật là!

“Cái gì gọi là kiếm thêm phiền phức.” Tiêu Nhân quay qua hỏi Quý Tu: “Trong lòng anh có phải 1 chút cũng k thích Băng Khuynh? Nói thật, lớn gan nói, k cần gấp, dù s thích anh cũng k có hi vọng, k ngại nói thẳng!”

Lúc động viên cô k quên kích động anh.

Quý Tu ánh nhìn nhàn nhạt đáp cô: “Tôi thích mọi ng, chỉ k thích em!”

Tiêu Nhân nghe r, lập tức 2 tay ôm ngực, mở mắt to tròn, bộ dạng như trúng đạn ở tim, lúc nào cũng có thể ngưng thở.

Hạ Băng Khuynh nhịn cười, nghe ở góc độ là ng ngoài, câu ai cũng thích k thích cô rất có ý nghĩa.

Lúc thích trở thành chuyện bình thường, mà k thích trở thành 1 đối tượng, v k thích có thể gọi là k thích k.

Nhưng Tiêu Nhân lại k nghe ra, bộ dạng tan nát, cơ thể run rẩy: “Quý Tu, anh---, anh---”

“Tôi thế nào? E kêu tôi nói thẳng đừng ngại!” Quý Tu nhàn nhạt nhìn cô.

“Nhưng anh quá thẳng r!”

“Thẳng thì chê thẳng, lần sau tôi cố gắng uyển chuyển tí!”

Uyển chuyển tí?

Cong? Cong*!

*Uyển chuyển trong tiếng trung chữ uyển cũng có nghĩa là cong.

Tiêu Nhân tay ôm ngực, nắm chặt: “K thể cong, k thể cong, tuyệt đối k thể, tôi vẫn thích trai thẳng!”

Mộ Nguyệt Sâm cùng Hạ Băng Khuynh nghe có chút ngây ngốc.

K fai giây trc còn bàn chuyện thích hay k, chớp mắt biến thành cong hay thẳng?

Sự thay đổi k fai ng bt có thể theo kịp.

Mắt Quý Tu phủ đầy mây đen.

Anh xua tay cô ra:”Đừng làm loạn nữa, ngồi đàng hoàng!”

“E theo anh lâu v còn nói k thích ngta, lòng e khổ cỡ nào, quả thật là như ăn khổ qua mỗi ngày, mạng của tôi s khổ thế---” Tiêu Nhân giả bộ hít hít.

“Cái này dễ giải quyết, chỉ cần k theo tôi nữa, lập tức k khổ!” Quý Tu đề xuất 1 biện pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play