Rượu và thịt nướng để trc mặt anh dường như đều ăn hết rồi, tính thời gian, cũng sắp r!
Hì hì, xem lần này anh có chết k!
“Trong đầu nghĩ gì, nghĩ đến xuất thần như v!” Giọng thanh lạnh từ tốn truyền đến bên tai cô.
Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, quay đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm, thấp giọng đáp: “Có phải trong mắt anh, ngây ng là có tâm sự?”
“V s ngây ng, có tâm sự gì?” Mộ Nguyệt Sâm thay đổi cách nói.
“Cần có tâm sự s? Vậy anh để em nghĩ cái,nên có tâm sự gì.”Hạ Băng Khuynh giả bộ cố gắng nghĩ.
Tim đập có chút nhanh.
Đã nói tên này mắt sắc bén!
Tiêu Nhân đơn độc ngồi ở góc uống rượu giải sầu uống 2 ly rượu 10 mấy xiên thịt đột nhiên nằm lên bàn.
Mắt mọi ng bị cô hấp dẫn r.
“Tiêu Nhân, cậu s r?”
“Có phải say k?”
“Có phải k thoải mái k?”
Quý Tu tuy k biểu hiện quan tâm, nhưng trong mắt cũng hiện tia lo lắng, con bé phá rối bị sao r?
Hạ Băng Khuynh đứng dậy đến bên Tiêu Nhân, cũng k hỏi cơ thể cô thế nào, đưa tay kéo vai cô, kéo cô từ vị trí lên, đối với ng đang ngồi nói: “Em đưa cô ấy về trc!”
Hạ Vân Khuynh gật đầu, lại nói: “1 mình em đc k?”
“K vấn đề! Mọi ng đừng có hết ăn đồ ngọt, em về ngay.” Hạ Băng Khuynh đặc biệt nói thêm 1 câu.
“Chỉ nghĩ đến ăn” Hạ Vân Khuynh trách ngọt em gái 1 câu: “Yên tâm, để dành cho em, nhanh đi đi.”
Hạ Băng Khuynh đỡ Tiêu Nhân đi.
Cứ đỡ đến vào cửa, Tiêu Nhân khẽ mở mắt, hạ thấp giọng hỏi: “Tớ có thể nói chuyện k?”
“Shh, đừng nói, xui thì Mộ Nguyệt Bạch vẫn chưa toàn ngất.” Hạ Băng Khuynh khẽ đánh nhẹ tay cô.
Tiêu Nhân cũng phối hợp.
2 cô gái từ từ lên lầu.
2 ng như đặc công chuồn đến bên cửa Mộ Nguyệt Bạch, ở trái phải cửa tập kích.
Bên trong, k tiếng động.
Hạ Băng Khuynh nháy mắt với Tiêu Nhân, kêu cô mở cửa.
Tiêu Nhân nín thở đưa tay nắm khóa cửa, cẩn thẩn xoay cửa, đẩy khẽ 1 đường chỉ.
2 ng cẩn thận nghe ngóng, bên trong k tiếng động, im như k ng.
Tiêu Nhân kéo cô, cũng khẩu hình đáp: “tớ đi!”
Cô nhanh tay nhanh chân vào trong, bên trong chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt, lộ ra tia màu vàng như hoàng hôn, trên giường, Mộ Nguyệt Bạch nửa nằm nửa dựa, mặt ôn hòa, hô hấp bình ổn.
Như là 1 công chúa ngủ trong rừng đợi hôn tỉnh!
Cô lớn gan đi qua, nhẹ tay vẫy 1 cái.
K phản ứng!
“Anh Nguyệt Bạch!” Cô kêu nhẹ, giọng như từ hơi ra.
Vẫn k phản ứng.
Hì hì hì hì, hôn mê hoàn toàn r!
Cô lại khẽ rời phòng, tự tin cực kỳ làm tư thế ok với Hạ Băng Khuynh.
2 ng lại đi về phòng Teieu Nhân lấy trang bị, sau đó lần nữa tập kích phòng Mộ Nguyệt Bạch.
Anh vẫn nằm, đến tư thế cũng k đổi.
Tiêu Nhân từ hành lý mình lấy ra máy chụp hình, còn những thứ khác là đạo cụ?
Có vài thứ Hạ Băng Khuynh nhìn hiểu, vài cái hoàn toàn k hiểu.
Mà những thứ cô nhìn hiểu khiến cô đỏ mặt: “Đây đây là thứ bậy bạ gì? Cậu kiếm đâu ra?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT