“Ngta k muốn, một mình, rất trống trải cô lạnh.” Tiêu Nhân nhả chữ thư sinh, cố gắng giả bộ thục nữ.

5s sau, sắc mặt Quý Tu đỏ muốn xì khói.

5 chữ cuối cô nói, khiến mọi ng hít 1 hơi.

Đến Hạ Băng Khuynh lúc cúi đầu cũng nhịn k đc đưa mắt qua nhìn: “Câu đừng dùng câu chữ bậy bạ đc k! Câu biết lời này ý gì k?”

Thật sự phục cô ta.

Lý luận của nha đầu này là ba dạy, còn văn chương đều do mẹ kế dạy!

Câu này nghĩa là 1 người phụ nữ ban đêm k có nam nhân an ủi cảm thấy khó chịu đau khổ, cô 1 cô gái, trống trãi cái quỷ gì!

“K fai là đổi 1 cách nói khác thục nữ hơn để nói mình lạnh sao.” Tiêu Nhân k nhận ra gì nói.

“K sai, chính là ý này!” Mộ Nguyệt Sâm đồng ý gật đầu.

Hạ Băng Khuynh vỗ anh 1 cái: “Mộ Nguyệt Sâm anh đừng làm loạn---”

“Tiêu Nhân nói lạnh, vậy em lạnh k?” Mộ Nguyệt Sâm 1 câu dừng 3 lần hỏi.

“” Mặt nhỏ Hạ Băng Khuynh như muốn nổ tung, nổ đến đầy khói như cua luộc.

Trong không khí, ẩn hiện sự khó xử.

Mỗi góc đều có sự mất tự nhiên.

“Đúng đó, Băng Khuynh mặc ít nhất định lạnh, tam thiếu nhanh làm ấm cho cô ấy.” Thần kinh vốn rộng như biển lớn của Tiêu Nhân lại châm thêm 1 ngọn lửa.

Nhưng, hoàn toàn k biết là do câu nói của mình gây ra.

Hạ Băng Khuynh cuối cùng bị động “sát khí”, cô nói với phía trc: “Dừng xe, muốn ném Tiêu Nhân xuống!”

K sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bạn thân như heo, trc đây cô còn tin cô ấy sẽ giúp cô đối phó với Mộ Nguyệt Bạch?

IQ của cô hôm đó bị lấy mất rồi.

Đừng nói đối phó với bộ não của Mộ Nguyệt Bạch, đối phố với gót chân còn khó nữa.

“Bớt giận, bớt giận.” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu an ủi cô, tay đến gần quạt cho cô: “Đến, hay là qua bên anh Nguyệt Bạch uống miếng nước*, thuận lại khí.”

“K cần!” Hạ Băng Khuynh uyển chuyển từ chối, lòng khinh bỉ.

“Trời ơi, quá trực tiếp rồi!” Tiêu Nhân bộ dạng bị dọa sợ, hai tay ôm ngực, mặt cũng đỏ đến k tưởng, cực kỳ chấn động nhìn Mộ Nguyệt Bạch:”Anh anh vậy mà kêu Băng Khuynh qua uống nước miếng*? ANh---, sao có thể trực tiếp như v?”

* bên trung 1 câu nói đó có thể hiểu theo 2 ý, nhưng thông thường theo ngữ cảnh và cách dùng thì luôn là cái nghĩa đầu, chỉ có đầu óc k bình thường mới nghĩ đến nghĩa 2 thôi =)))

Cái gì với cái gì chứ?

Cô rốt cuộc nói gì?

Mấy nam nhân IQ cao nghe đến mơ hồ, trc mắt Hạ Băng Khuynh liền tăm tối, đối với đầu óc khác ng thường của nha đầu này mà nói, cô biết bây h tốt nhất lấy kim chỉ khâu miệng cô lại.

Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ:”Cái này cần gián tiếp sao?”

Tiêu Nhân lấy tay Quý Tu che mặt mình: “Ai yo, em luôn tưởng nhị thiếu là ng ôn nhu thư sinh, k nghe lại, ôi, kinh người như v---”

“Nói trọng điểm!” Quý Tu nhịn k đc nghe cô nói nhảm.

“Anh anh ta kêu Băng Khuynh qua uống nước miếng của anh, muốn uống cũng uống của tam thiếu chứ, aiyo, người ta thật sự k thể nghe tiếp nữa.” Tiêu Nhân xấu hổ k thôi.

Hạ Băng Khuynh rất khẳng định mình muốn giết chết cô ta! Lập tức!

Quý Tu trầm mặc rồi, thần kinh này là lúc anh nhìn thấy 1 vụ án nghiêm trọng, ánh mắt mang 1 sự ngưng trọng.

Mộ Nguyệt Bạch bộ dạng muốn cười lại k thể cười.

“Anh k fai thật sự có ý này!” Mộ Nguyệt Sâm đầy sát khí trừng Mộ Nguyệt Bạch, bộ dạng muốn phanh thay anh ta.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play