“Mộ Nguyệt Sâm, sao anh bá đạo vậy, từ hôm nay tôi không cần anh chở nữa.”Hạ Băng Khuynh tức giận nói.
“Không cần tôi chở cần ai chở, anh Nguyệt Bạch của cô sao?” Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt sắc bén nhìn cô.
“Là anh Nguyệt Bạch thì tốt quá rồi!”
“Hạ Băng Khuynh da mặt cô thật dày, mới có 1 ngày, đã có tình ý với Mộ Nguyệt Bạch!”
“Anh quản được sao!”
“Tôi chính là quản được, sau này không được nói chuyện với anh ta.”
Hạ Băng Khuynh không phục nói: “Tôi mới không nghe anh, tôi muốn làm bạn tốt của anh Nguyệt Bạch, tôi muốn ---”
Đột nhiên---
Gáy cô bị kéo lại, trước mắt 1 mảng đen tối, miệng bị mạnh mẽ áp lấy.
Hạ Băng Khuynh mở to mắt: “Uhm---”
Lưỡi anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng đóng chặt của cô, tay để trên đầu cô dùng lực hơn vì sự phản kháng của cô, gân xanh trên bắp tay cũng nổi lên.
Hơi thở thô bạo của 2 người đang giằng co đối kháng với nhau.
Dần dần, sức lực của Hạ Băng Khuynh đã dùng cạn.
Cô không phản kháng nữa.
Nụ hôn thô bạo dần dần trở nên ôn nhu, nhưng tay vẫn không thả lỏng, vì anh không thể để cô có cơ hội thoát khỏi tay anh.
Đầu Hạ Băng Khuynh choáng váng đến lợi hại, miệng đầy hơi thở của anh, nhiệt liệt, mạnh mẽ, còn mang theo chút dịu dàng.
Nửa ngày, anh mới thả cô ra.
“Lưu manh---” Chuyện đầu tiên Hạ Băng Khuynh làm là đưa tay đánh anh.
Tay còn chưa chạm lên người anh, đã bị anh chặn lại.
Mộ Nguyệt Sâm bình thản nhìn cô, “Kết cục của không nghe lời chính là vậy, nếu lần sau còn nghe cô kêu anh Nguyệt Bạch, tôi trực tiếp cắn đứt lưỡi cô.”
Hạ Băng Khuynh bị tức đến khóc lên: “Anh quá đáng quá, tôi kêu anh Nguyệt Bạch có trở ngại gì tới anh?”
“Vì tôi ghét!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói ra 3 chữ, không giải thích thêm.
“Anh---” Hạ Băng Khuynh giơ nắm đấm, tức đến cuối cùng muốn khóc cũng không khóc ra.
Bên ngoài cửa sổ, có người gõ cửa.
Mộ Nguyệt Sâm hạ kính cửa sổ xuống.
Bên ngoài là Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh, bọn họ chuẩn bị đi làm, nghe trong xe có tiếng tranh chấp, mới qua xem thử.
“Anh, anh rể---”
Hạ Băng Khuynh chột dạ nhìn 2 người, lúc nói chuyện, nghĩ đến chuyện lúc nãy, lưỡi cô không nhịn dược tê dại.
“Ở xa nghe tiếng động, sao vậy, 2 người cãi nhau?” Hạ Vân Khuynh lo lắng nhìn em.
“Không, không có, tụi em---, tụi em đang nói chuyện!”
Không thể để chị biết, vì nếu chị biết, cũng chỉ khiến chị cảm thấy khó xử.
Mộ Cẩm Đình cong lưng: “Nguyệt Sâm, anh kêu em chăm sóc Băng Khuynh, em đừng bắt nạt người ta.”
“Thế nào mới tính là bắt nạt?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi ngược lại.
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT