“Nếu là chuyện nam nữ, cậu nói đi, chúng tớ có thể nghĩ cách giúp cậu.”
“Đều là nam nhân, đừng giấu nữa.”
Mộ Nguyệt Sâm thả đũa, nhàn nhạt nói: “Nếu 1 cô gái nói với các cậu, không thể tiếp tục là vì sợ đau, các cậu xử lý thế nào?”
Mấy tên đồng đảng nghe xong mắt đứng thẳng.
Nhìn nhau.
1ph sau, đều không nhịn đc phì cười.
“Ngại quá A Sâm, thật không nhịn đc, để tớ cười 1 chút---” Cố Quân Thụy nói xong, nằm bò trên ghế, cười đến khó thở.
“Cố Quân Thụy cậu đúng là người không biết đồng cảm.” Quản Dung Khiêm cầm đũa đánh anh, bản thân cũng nhịn k đc cười.
Ôn Nhã Liên cố mím môi, vỗ vai Mộ Nguyệt Sâm, ý vị thâm sâu nói: “Không phải vấn đề của cậu, thật đó anh em, không phải vấn đề của cậu, thật sự là ---, cái đó xuống tay vẫn quá sớm!”
Mộ Nguyệt Sâm mắt âm u lướt qua 3 người: “Không muốn sống tiếp tục cười!”
Mấy người lập tức nắm chặt đùi nhịn xuống.
“A Sâm, chuyện này tớ chưa gặp qua, hay cậu nói với cô ấy, đau không, thử liền biết!” Quản Dung Khiêm ra chủ ý.
“Cầm thú đội lột người!” Ôn Nhã Liên lắc đầu, bình luận.
Cố QUân Thụy khinh bỉ liếc Quản Dung Khiêm 1 cái: “Thiểu năng à, nha đầu đó là cô gái bình thường sao? Cậu tưởng cô ấy ngốc à, theo tôi nói, không phải muốn vì tình mà chạm vào người, mà muốn cô ấy cam tâm tình nguyện hiến dâng, đến lúc đó A Sâm có thể tùy ý hành sự.”
“Không bằng cầm thú!” Ôn Nhã Liên vẫn lắc đầu.
“Ôn Nhã Liên, cậu đi chết cho tớ!”
Mộ Nguyệt Sâm bất lực xoa thái dương.
Hạ Băng Khuynh ở trường tai trái bị đỏ lên, nóng bỏng, dùng tay chạm cái, lòng liền thình thịch, ai nói xấu sau lưng cô.
“Haizz, nghĩ đến phải dọn sân bóng rổ liền muốn chết!” Tiêu NHân ở bên điên cuồng xoa tóc thành ổ quạ.
“Làm quỷ cũng phải dọn, cậu chấp nhận đi!” Hạ Băng Khuynh bất lực nói.
Học xong tiết cuối, họ rời lớp học.
Hạ Băng Khuynh nghĩ đến lát chắc thư ký Trác ở ngoài đợi cô, liền nói 1 tiếng với Tiêu NHân, chạy ra cổng trường.
Quả nhiên, thư kí Trác đã đến, đang hào hoa phong nhã đứng bên xe đợi.
Cô đi qua.
Trác Tùy Hàng mở cửa cho cô, cười nói: “Hạ tiểu thư, hôm nay chúng ta không đến công ty, tổng tài kêu tôi---”
“Thư kí Trác, tôi chưa thể về.” Hạ Băng Khuynh không nghe lời anh nói, ngắt lời.
“Hử?” Trác Tùy Hàng ngây người, không hiểu nhìn cô, mắt đều là nghi vấn.
“Giáo viên trong trường kêu tôi và 1 bạn dọn sân bóng rổ, tôi ra nói anh 1 tiếng, anh về nói với Mộ Nguyệt Sâm, tối nữa tôi tự về.”
“Vậy à.” Trác Tùy Hàng cười nhẹ: “Cô vẫn nên gọi cho anh ấy 1 tiếng, đích thân nói!”
Hạ Băng Khuynh gật đầu: “Vậy được, khiến anh chạy lên công cốc rồi.”
“K s, vậy tôi đi đây!” Trác Tùy Hàng nổ máy rời đi.
Hạ Băng Khuynh đứng ở bên, gọi cho Mộ Nguyệt Sâm.
“Tùy Hàng đón em rồi?” Giọng nhàn nhạt ở bên truyền tới.
“Không có, tôi kêu anh ấy về rồi, Mộ Nguyệt Sâm, tôi nói anh nghe, hôm nay, tôi phải ở lại trường dọn dẹp vệ sinh, đợi lát tôi tự kêu xe về, anh không cần đón tôi.”
Bên kia đột nhiên không còn tiếng.
Hạ Băng Khuynh tưởng anh cúp, nhìn điện thoại, vẫn gọi, cô lại để điện thoại lên tai: “Mộ Nguyệt Sâm anh còn nghe không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT