Bùi Nhiễm Nhiễm không cầm lòng nổi rút đầu vào lòng anh, vẫn chưa tỉnh, tiếp tục yên tĩnh mà ngủ.
Cảnh Thần Hạo nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của cô ta, hôn nhẹ lên mặt cô, sau đó mới ngủ.
Ngày thứ hai, Bùi Nhiễm Nhiễm thức dậy, mở mắt nhìn thấy anh lộ bộ ngực trần, cô ta nhớ mang máng rằng tối qua hai người đi ngủ đều có mặc quần áo hết mà?
Chả lẽ cô lại nhớ sai?
Hay là anh ta lại cởi ra?
Cởi, cởi ra à?
Bùi Nhiễm Nhiễm vén chăn ra, nhìn xuống phía dưới, tối qua sau khi cô ngủ, không có phát sinh gì cả?
"Vợ ơi, em đang nhìn gì thế?"
"Em......" cô ấp úng!
Cô ta vội vàng chìa đầu ra, trên người cô vẫn còn quần áo, sao anh ta lại trần chuồn.
"Em......" làm sao cô có thể nói ra chứ!
Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của cô ta, "muốn xem chỗ nào?"
"Chỗ nào em cũng không muốn xem, em chỉ là, em đang xem cái bụng của mình! Chứ đâu thèm xem anh, anh đừng nghĩ ngợi những điều tà ma được không?" cô ta thật sự có miệng cũng không thể nói rõ ra!
Khóe môi Cảnh Thần Hạo khẽ bễu, ôm lấy cái đầu của cô, kéo cái chăn ra, "anh không mặc gì cả, em muốn nhìn gì nhìn, nếu nhìn không rõ thì anh đứng dậy cho em nhìn nhé."
Giọng điệu nghe vẻ ái mị thế?
Cô ta thật sự không phải cố ý á!
Đâu ai bảo anh ta trần chuồn nhỉ.
"Bên ngoài lạnh vậy, cho dù trong phòng có máy lạnh, thì anh cũng nên mặc đồ khi ngủ chứ!" cô ta cố gắng nhô đầu ra, ngẩn cao cần cổ nhìn anh ta.
"Không lạnh." Anh ta lần nữa ôm lấy người cô, "Nhiễm Nhiễm, tối qua em ngủ có ngon không?"
"Ngon ạ! Vừa chợp mắt là ngủ đến sáng, nhưng mà anh......" cô ta lại nghĩ đến việc anh ta không mặc đồ, "tối qua, anh đã làm gì thế?"
"Anh chỉ nhớ em thôi." Anh ta thản nhiên nói.
Được thôi! Quả nhiên là vậy!
"Nhịn đi anh! Lúc này không tiện lắm." cô ta chỉ có thể an ủi anh như thế.
"Anh sắp biến thành Ninja rùa rồi."
"Không được! Ninja rùa là màu xanh lá!" cô ta cười lắc đầu.
"Em vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à, nói rõ là ngủ cho đã mà, có muốn dậy không?" anh ta vẫn muốn cùng với cô ta nằm thêm tí nữa.
"Được."
Hai người đều thức dậy ăn sáng!
Sau khi ăn sáng xong! Hai người đều rời khỏi Cảnh Thiên, trên đường đến Cảnh Thị, cô ta buồn chán bèn lấy điện thoại ra xem tin tức.
"Quán quân đã thuộc về Cảnh Thị! Như vậy Bách Hóa An Ninh đó đều thuộc về Cảnh Thị rồi?" cô ta nghiên đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, nghiêm túc hỏi.
"Nguyện vọng của vợ, thì anh nhất định cố gắng làm em hài lòng." Cảnh Thần Hạo ôm cô, thuận thế đặt nụ hôn lên trán cô.
Nguyện vọng gì của cô thế?
Bùi Nhiễm Nhiễm tỉ mỉ hồi tưởng lại, đều anh ta vừa nói, dường như anh ta đã nói một câu, Bách Hóa An Ninh là của Cảnh Thị rồi!
"Anh vừa nói nhầm thôi mà, anh nói được vào chủ quyền rồi, không phải công ty!" cô ta lắc đầu, thật sự không biết rằng anh ta lại nói những lời đó!
Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "không được đâu! Không gì có thể xem như thật cả, anh bận bịu với Cảnh Thị đủ rồi! lại còn Đường Thị, anh còn phải giành thời gian ở bên cạnh em và con nữa chứ? Đừng quá sức, để sau này Dương Dương phụ anh ghánh bớt công việc, tùy con giải quyết vậy!"
"Nhiễm Nhiễm, em thật sự là một người mẹ tốt." Cảnh Thần Hạo thấp đầu nhìn cô, "đã nôn nóng muốn Dương Dương chóng lớn rồi."
"Anh muốn làm gì?"
"Muốn nghỉ hươu để cùng em du ngoạn thế giới."
"Được thôi! Chúng ta đợi Dương Dương lớn đi!" cô cười nói.
Nhưng mà cho dù muốn đợi Dương Dương lớn thì cũng còn rất nhiều năm đấy!
- -
Ô Quy Hảo mơ mơ hồ hồ ngủ hết một đêm, nên sáng sớm đã thức dậy!
Ở Đại Sơn tuyết rơi suốt đêm, ập vào mắt là cả một bãi tuyết trắng xóa, cô ta thay đồ xuống lầu.
Nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném tối qua vẫn còn đó, cô ta chầm chậm đi qua, chỉ có cuộc gọi và tin nhắn của sư phụ, hỏi thăm cô ta đang ở đâu, muốn cô về.
Cô ta bèn gọi lại cho Vivian, nhưng gọi không được.
"Cô Ô, tối qua tuyết rơi lớn quá, tín hiệu trên núi đều hỏng cả rồi, tạm thời nơi đây không có tín hiệu gì cả." quản gia đến nói.
"Tôi biết rồi." cô ta đặt điện thoại xuống, đúng lúc điện thoại cũng hết pin.
"Khi nào mới tu sửa xong?" cô ta đi sạc điện thoại hỏi tiếp.
"Không rõ, tuyết rơi lắp đầy núi, có khả năng không thể đến sửa được, nhưng mà cô Ô không cần phải lo lắng, nơi đây sẽ không bao giờ cúp điện, thức ăn thì lúc nào cũng đầy đủ, sinh hoạt sẽ không gặp rắc rối gì cả." quản gia sợ cô sẽ lo lắng, có lòng tốt nhắc nhở.
"Viễn Dương đâu rồi? chừng nào anh ta mới về đây?" hiện tại người cô lo lắng nhất là anh ta!
Còn những thứ khác chỉ là phụ thôi, cô không bận tâm!
"Tiên sinh đi từ chiều qua tới giờ không có tin tức gì cả, tôi cũng không biết khi nào anh ta về, cô Ô có thể yên tâm ở lại đây, tiên sinh sẽ không có ý kiến gì cả."
"Nhưng lần trước ngươi có nói tôi không được đến đây mà." Ô Quy Hảo ngồi bên ghế sofa, vẻ mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng rất khó chịu!
Tề Viễn Dương rõ ràng muốn trốn tránh cô, trốn cô 24 tiếng đồng hồ, vậy còn cả đời còn lại thì sao?
Cô ta sẽ chầm chậm bám víu anh ta.
"Lần này khác, tiên sinh đã dẫn tiểu thư đến đây mà, nhưng nhiều việc khác của anh ta, đâu phải chỉ một người làm như tôi quản lí hết được, tuy tiên sinh dẫn tiểu thư đến đây thì chúng tôi có trách nhiệm chiếu cô cô Ô đây" quản gia đã làm cử chỉ mời, "cô Ô, mời dùng điểm tâm."
Ô Quy Hảo hít một hơi thật sâu, nghiên đầu nhìn tuyết lớn đang rơi, đành đứng dậy vào phòng ăn.
Đối mặt với một bữa điểm tâm tinh tế, cô ta không có tí thèm thuồng gì cả.
Cô ta bỗng mở miệng hỏi, "những món ăn này đều là món anh ta thích ăn sao?"
"Dạ!"
Đều là món anh ta thích ăn, nhưng mà không ở đây cùng ăn với cô, nếu có ở đây thì tốt biết mấy!
Bên ngoài tuyết lớn như thế, bây giờ có lên núi thì cũng nguy hiểm, anh ta tốt nhất không nên đến!
Tuyết ơi mau chóng tan hết đi!
Ô Quy Hảo ăn hết bữa sáng trong vô vị, ma xui quỷ khiến đi ra ban công cao và dốc đứng.
"Cô Ô, đừng qua đó, tiết trời như thế ra đó không an toàn, bên ngoài đang có gió lốc!" quản gia cấp bách ngăn cản cô.
Cô ta đứng bên cửa sổ kính rộng lớn, nhìn ra dãy núi nối dài ngoài kia, đều bao bọc bởi một mảng màu trắng xóa.
Tề Viễn Dương sống một mình ở nơi hoang vu như thế này, chứng minh anh ta muốn sống cuộc sống cô độc, chứ không phải như cái vẻ bề ngoài hào hoa của anh.
Anh ta thực sự là một người chung tình, nếu như anh ta chung tình với mình thì tốt biết bao!
Rất tiếc không phải vậy!
Không phải cô á!
Ô Quy Hảo điềm tĩnh cười, cho dù cô có cười hay khóc, thì Tề Viễn Dương đều không nhìn thấy!
Quản gia đứng sau lưng cô nhìn, cũng không hiểu tiên sinh nghĩ sao, nhưng mà tiên sinh không nói gì cả, ông cũng không biết nói gì hơn, chỉ biết cố gắng chiếu cố cô Ô cho thật tốt thôi.
"Trận mưa tuyết này phải đợi bao lâu mới tan hết đây?" bỗng cô ta hỏi.
"Cái này, cần phải xem tiết trời đã." Quản gia nhìn ra ngoài thất tuyết rất lớn, nói không chừng sẽ càng ngày càng lớn đấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT