“Không phản đối là được rồi, bảo trọng.” Cảnh Thần Hạo quay lưng rời đi.
Bối Tĩnh Nguyệt nhìn bóng lưng anh rời đi, người đàn ông này thật khó đối phó.
Tại sao bà lại đồng ý sẽ đến đây vậy?
Người hầu trong nhà đều là người của anh ta, bà làm gì cũng sẽ bị giám sát.
Cảm giác này thật không dễ chịu gì!
Lúc Cảnh Thần Hạo về đến nhà, Lâm Tri Hiểu đã dẫn Tiểu Mật Nguyệt rời khỏi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên ghế salon chờ anh về, Noãn Noãn Dương Dương đang làm bài tập trên lầu, cả hai đều không biết bà ngoại đã về nhà.
Cảnh Thần Hạo ngồi kế cô, sờ cái bụng ngày càng lớn của cô: “Em thấy thế nào? Con có hay đá em không?”
“Có.”
“Mấy lần?”
“Ba lần.”
“Ưm.” Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được mà tiến tới hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Cô mấp máy môi, “Sao hôm nay lại nhiệt tình vậy......”
“Anh luôn nhiệt tình với bà xã mà.” Anh luôn nhịn không được muốn hôn cô.
“Mẹ em mới gọi cho em, nói là muốn đổi người hầu trong trang viên, người sẽ do bà tự kiếm.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, chưa dám nói đến cú điện thoại hồi trưa.
“Được, theo ý mẹ đi.” Cảnh Thần Hạo gật đầu.
Người hầu trong trang viên đều là người Cảnh gia, Bối Tĩnh Nguyệt muốn đổi thì cứ đổi.
Miễn bà ta thấy vui là được, sắp xếp người của Cảnh gia trà trộn vào sau cũng được, không vấn đề gì.
“Mẹ hình như đã nghe em nói, không còn phản đối như trước nữa.” Bùi Nhiễm Nhiễm hạnh phúc dựa vào người Cảnh Thần Hạo, “Mẹ cứ một mực phản đối chúng ta, khiến em rất khó chịu.”
“Dù sao em cũng là con gái ruột của mẹ, mẹ sao nỡ thấy em buồn được.” Cảnh Thần Hạo ôm chặt cô, hai người dựa vào nhau rất thân mật.
Bùi Nhiễm Nhiễm không loạn động, để anh tiếp tục tựa cằm vào vai mình.
Cái cô muốn chính là những lúc an nhàn hạnh phúc như vậy.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo dẫn Noãn Noãn Dương Dương đến trang viên Bùi gia.
Xem như Bối Tĩnh Nguyệt có bất mãn với Cảnh Thần Hạo hay Cảnh gia như thế nào, thì Dương Dương Noãn Noãn cũng là cháu ngoại của bà.
Huống chi hai đứa nhóc đều dễ thương như vậy, ai có thể không thích cho được!
Bối Tĩnh Nguyệt không hề biết Noãn Noãn Dương Dương sẽ đến, nên khi họ đến Bối Tĩnh Nguyệt vẫn còn ngồi trên ghế salon, dáng vẻ vẫn ung dung hiền hậu như bình thường.
“Bà ngoại!”
“Bà ngoại.”
Dương Dương Noãn Noãn tiến về phía bà, lễ phép nhiệt tình chào hỏi.
Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đi phía sau, nhìn Dương Dương Noãn Noãn một trái một phải ngồi kế bà.
Bối Tĩnh Nguyệt biết con gái mình có hạ sinh một cặp sinh đôi, nhưng chưa từng gặp qua.
“Thật ngoan.” Bối Tĩnh Nguyệt nhìn hai bảo bối, đáng yêu lễ phép như vậy, bà cũng kiềm không được mà nở nụ cười.
Cả hai đều là cháu ngoại của ta, con của Nhiễm Nhiễm!------- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Dù không thích Cảnh Thần Hạo, mà hai đứa nhóc đều là con ruột của Nhiễm Nhiễm, là cháu ngoại của bà, lại còn đáng yêu lễ phép như vậy.
“Bà ngoại, tụi cháu rất nhớ bà, mặc dù đây là lần đầu gặp mặt, sau này mong bà chỉ giáo nhiều hơn!” Noãn Noãn nhẹ nhàng nói.
“Về sau Noãn Noãn phải tới chơi với bà nhiều hơn nhé!” Bà vuốt vuốt mái tóc của Noãn Noãn, con lai?
Hình như Cảnh gia có dòng máu lai, không ngờ Noãn Noãn lại thừa hưởng dòng máu đó.
Bà nghiêng đầu nhìn Dương Dương, đứa bé này không chỉ có ngoại hình y như Cảnh Thần Hạo, mà ngay cả thần thái khí tức cũng y như Cảnh Thần Hạo.
“Bà ngoại, cháu chào bà, con luôn nghe mami nhắc tới bà nói bà rất dịu dàng lại hiền lành, mami lúc nào cũng nhớ mẹ, bây giờ bà ngoại đã về rồi, sau này chúng ta có thể vui vẻ ở bên nhau, mami cũng không cần lo lắng gì nữa.” Dương Dương bình thản nói.
Dương Dương cảm thấy bà ngoại không thích mình như Noãn Noãn, nhưng lại không đoán được nguyên nhân.
“Ngoan, cả hai đều rất ngoan, không như mẹ các con, không nghe lời bà ngoại nữa rồi.” Bối Tĩnh Nguyệt ôm Noãn Noãn, ngước đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.
Bây giờ nói cô không nghe lời có phải thích hợp không?
Vả lại ngay từ nhỏ cô đã là người có chủ kiến, bản thân đã muốn gì, quyết định chuyện gì sẽ kiên định tới cùng.
Huống chi lúc trước ba mẹ luôn tôn trọng ý kiến của cô, cô muốn làm gì cũng được.
Nhưng bây giờ mẹ cô lại nói cô không nghe lời, không phải nói cô lúc nhỏ, mà là nói cô bây giờ.
Bây giờ cô cũng không muốn nghe lời mẹ cô, không đúng sao phải nghe.
Nếu như rời khỏi Cảnh Thần Hạo cô cảm thấy vui vẻ thì cô sẽ làm theo, nhưng rời khỏi Cảnh Thần Hạo không vui vẻ, tại sao cô phải làm vậy?
Cả buối sáng Noãn Noãn và Dương Dương đều ở bên Bối Tĩnh Nguyệt, Bối Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo ngồi trên ghế salon nói chuyện với nhau.
Giữa trưa ăn cơm, bọn họ liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ ở trong căn phòng lúc trước của Bùi Nhiễm Nhiễm, mọi thứ vẫn như cũ.
Cảnh Thần Hạo ôm cô nằm trên chiếc giường lớn, cô đặt tay lên ngực anh, “Em vẫn còn nhớ năm ngoái, cũng ở trong căn phòng này, anh đã làm chuyện đó với em.”
“Chỉ cần em muốn, bây giờ anh cũng có thể làm với em.” Trên người Cảnh Thần Hạo chỉ mặc một cái áo ngủ, phía dưới chỉ có một chiếc quần lót.
Mà Bùi Nhiễm Nhiễm......
Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu, cô chỉ muốn đổi tư thế một chút, nhưng có chút khó khăn, nên cô đành nằm yên.
Tay của Cảnh Thần Hạo lướt nhẹ trên người cô, áp miệng thủ thỉ bên tai cô, hai tay ôm chặt lấy ngực cô, “Nhiễm Nhiễm, lúc đó do anh quá nôn nóng, là lỗi của anh.”
“Không sao, lỗi của em mà.”
Nếu như lúc đó cô không xúc động như vậy, chuyện đó cũng sẽ không xảy ra.
Nếu như đổi lại là cô, cô cũng sẽ rất tức giận.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm không hiểu, hỏi lại.
“Bây giờ em có muốn không?”
“Em…….” Bỗng nhiên cô hiểu ra anh đang nói gì.
Cô chắc chắn là bị lú rồi nên mới nhắc lại chuyện năm ngoái, quên đi thì tốt biết mấy a!
Tính ra bọn họ cũng đã một tuần……
Ý, hơn một tuần, hình như là hai tuần rồi!
Hai tuần cũng không có làm gì!
“Vậy anh……nhẹ chút, phòng em cách âm không tốt, em sợ mẹ sẽ nghe thấy, Noãn Noãn với Dương Dương nữa, nói chung ai nghe được cũng không tốt.”
“Ưm.”
Cô đúng là điên rồi!
Nhất định là điên rồi!
Sau khi bị dằn vặt cả buổi sáng, đến chiều cô vẫn chỉ có thể nằm trong phòng.
Cơm tối cũng là Cảnh Thần Hạo bưng vào phòng cho cô ăn.
Cô ăn từng miếng nhỏ, bỗng cô ngước đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, “Mẹ không hỏi gì anh sao?”
“Không có, chỉ dặn anh phải chăm sóc em thật tốt.” Anh gắp thức ăn cho cô, “Em ăn từ từ, ăn nhiều chút.”
“Tại anh cứ kêu em ăn nhiều chút nên giờ em mới béo như vậy.” Cô nhéo nhẹ thịt trên người mình, “Anh nhìn xem, toàn mỡ.”
“Không nhiều, không béo, em rất ốm.” Cảnh Thần Hạo kéo cổ tay cô đặt xuống chén cơm nhỏ, “Ăn cơm.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT