“Diệp Mộ Yên, cô làm cái gì vậy! Có mở cửa ra không!”
Cô lại uống một ngụm rượu, cầm bình rượu đứng dậy, đi đến mở cửa sổ, ném cả bình rượu và điện thoại ra ngoài.
Cô nghe thấy tiếng ô tô thắng kít một tiếng, cô lại cười!
Cúi đầu nhìn bình rượu đã hết, cô cúi người nhặt bình rượu lên.
Phía dưới lại vang lên một giọng nói: “Diệp Mộ Yên, tiên sư nhà cô! Cô lại muốn làm gì, có mở cửa ra không, hay muốn tôi tông cửa xông vào?”
Diệp Mộ Yên đem toàn bộ bình rượu ném xuống dưới lầu, tiếng chửi lại càng dữ dội hơn, tiếng bình rượu rớt xuống cứ lần lượt phát ra tiếng “xoảng xoảng”.
Cô đóng cửa sổ, tựa người vào tường, vậy là sự nghiệp diễn xuất xem như chấm dứt!
Không nghĩ tới Cảnh Thần Hạo kia lại giữ thân trong sạch như vậy, có con của anh ta mà anh ta vẫn thờ ơ, cái gì mà vì con mình không thích nữ nhân khác, đều là gạt người!
Nếu anh ta thật sự thích nữ nhân đó, thì cần gì quản cô ta sinh bao nhiêu đứa!
Bỗng nhiên, mảnh vỡ thủy tinh văng lên người cô, một cục đá rớt trên nền gạch đá màu trắng.
Cô thất kinh, nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, cái người này có phải điên rồi không!!
“Diệp Mộ Yên, cô có mở cửa không!!” Tiếng la lại vang lên.
“Bây giờ cũng đã vậy rồi, cô tránh né thì được cái gì, chúng ta bàn bạc xem còn đường lui nào khác không.” Người đại diện la lớn.
Bây giờ còn có thể có đường lui nào?
Không còn đường sống nữa!
Cô vẫn nên xuống lầu thôi, có gì từ từ nói.
Cô vừa mở cửa, người quản lý đã nhanh chân đi vào.
Cô không có tinh thần tranh cãi với anh ta, liền tránh ra một bên, từ từ đi lên lầu lại.
Vai phải bị anh ta dùng sức kéo lại, cô lùi về sau hai bước, bị anh hét lớn vào tai: “Cô nhìn bộ dạng cô bây giờ coi giống cái gì! Ăn mày còn có tinh thần hơn cô!”
“Tôi chính là vậy đó, không được sao! Anh muốn tôi có bộ dạng như thế nào, tôi không cần anh quản!” Cô hất tay anh ra, “Cút!”
“Diệp Mộ Yên, cô chỉ là một con điếm, còn ra vẻ cái gì! Tôi nói cho cô biết, hợp đồng của tôi với cô xem như chấm dứt, từ nay về sau tôi không quan tâm cô nữa, nhưng nếu cô không còn đường sống, có thể tới tìm tôi, với kỹ thuật phục vụ của cô, chắc chắn cũng được 6 chữ số a!”
“Hahaha, thứ tôi có là tiền, tôi thèm cái thứ như anh sao! Nếu không phải anh là bạn trai của quản lý cũ của tôi, tôi tìm anh làm gì! Nếu cô ấy biết anh đối xử với cô ta như vậy, anh chắc chắn không có kết cục tốt đâu!”
“Hahaha, cho dù tôi không có kết cục tốt, cũng tốt hơn cô, cô nhìn bộ dạng như con chuột cống bên đường của mình đi, mà không, bây giờ chuôt cống chắc còn tốt hơn cô.” Người quản lý lườm cô: “Cho dù như thế nào An An cũng là con trai ruột của cô, cô không quan tâm nó sống chết ra sao sao? Cô bây giờ còn không biết nó đang ở đâu kìa.”
“An An......”
Diệp Mộ Yên run lên: “An An đang ở đâu?”
Cô ngửa đầu nhìn nóc nhà màu trắng, không thấy An An, “An An đâu?”
Cô không tìm được An An!
Cô không hề thích An An!
“Anh đưa An An tới cô nhi viện đi, tôi sẽ đưa tiền cho cô nhi viện!” Cô nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
Lúc đó, đúng là cô đã quá kích động!
“Cô làm mẹ như vậy sao?”
“Tôi làm mẹ như thế nào cần anh quản sao! Cút!” Diệp Mộ Yên bỗng nhiên nổi giận!
“F*ck, ai thèm quản cô!” Người quản lý nhìn dáng vẻ kích động của cô: “Tôi đang nghĩ cô có bị điên không!”
“Anh bị điên thì có!” cô quát lên.
“Được được, cô không điên, cô rất bình thường!” Người quản lý bất mãn nhìn nhìn cô, quay người rời đi.------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Vốn định tới đây tìm chút lợi ích gì đó, nhìn bộ dạng này của cô hay là thôi đi! Chưa nói gì đã như vậy rồi!
“An An ở đâu?” Cô hướng ra cửa, hét lớn.
Người quản lý không để ý đến cô, lái xe rời đi!
Diệp Mộ Yên thấy anh rời đi, bỗng trở nên luống cuống, nhanh chóng chạy lên lầu cầm túi và điện thoại đi ra khỏi nhà.
Ngồi trên xe, cô không vội vàng nổ máy, cho dù cô không thích An An, nhưng cũng phải biết An An có bình an không, dù gì cũng là đứa con do cô mang thai 10 tháng sinh ra.
Cô mở điện thoại ra, toàn tin HOT, nào là tiểu tam, quy tắc ngầm, mang thai con riêng, sảy thai, phẩu thuật thẩm mỹ, vân vân….đều nói đến cô, chỉ một mình cô.
Nhưng tin liên quan đến việc tối hôm qua cô đuổi An An đi lại không có một tin nào!
Tiếng súng vang lên sau đó cũng không hề có tin tức nào!
Thật sự cô đã nghe thấy tiếng súng!
Bệnh viện!
Bọn họ nhất định ở bệnh viện!
Cô nhanh chóng lái xe đến bệnh viện Thụy Nhã, cô vừa xuống xe, những người xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ, bàn luận về cô.
Không ngừng chửi mắng những lời rất khó nghe!
Cô không quan tâm, nhưng cũng không thể cứ đi vào như vậy, cô quay lại xe, đeo kính râm lên, xoay người đi thẳng vào bệnh viện
“A! Cô đụng phải tôi rồi! Xin lỗi đi!”
Bùi Nhã Phán không gặp được Bùi Nhiễm Nhiễm, trong lòng đang rất khó chịu, không ngờ lại đụng phải người phụ nữ không có mắt này!
“Cô làm gì mà mang kính râm đeo khẩu trang vậy, làm như mình là đại minh tinh không bằng!” Bùi Nhã Phán đang bực mình nên giọng nói cũng cao hơn bình thường!
Diệp Mộ Yên nghe được giọng nói của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tại sao tôi phải xin lỗi cô, sao không nói cô đụng vào tôi đi?”
“Cô nói cái gì? Tôi đụng cô? Sao có thể như vậy được, tôi mặt mày sáng sủa, bộ dạng trong sạch, không như cô, đeo kính râm đeo khẩu trang như sợ bị người khác nhận ra. Mau lên, xin lỗi đi!” Bùi Nhã Phán trừng cô.
“Không!” Hôm nay tâm tình của Diệp Mộ Yên cũng không tốt, sao hỏa đụng sao kim rồi!
“Phán Phán, sao vậy?”
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.
“Quân Huyền, cô ta đụng vào em mà còn nói em đụng cô ta, đã vậy còn không chịu xin lỗi, anh nhìn bộ dạng lén lút của cô ta đi, còn em đâu có giống vậy.” Bùi Nhã Phán nắm tay của An Quân Huyền lắc lắc, như tìm sự đồng tình, “Anh nói em đúng hay cô ta đúng?”
Diệp Mộ Yên nhìn người đàn ông trước mặt, là người đã từng tiếp xúc thân mật với cô, anh ta thích phụ nữ dạng này sao?
Điêu ngoa, chanh chua, không nói đạo lý!
Chỉ là ngoại hình cũng có chút đẹp, có chút quen thuộc, nhìn có nét giống……Bùi Nhiễm Nhiễm!
“Ưm, là cô ta không đúng, so đo với hạng người này không có lợi ích gì đâu, chúng ta đi thôi.” An Quân Huyền ôm eo cô, ánh mắt quét trên người Diệp Mộ Yên từ trên xuống, từ bên cạnh cô rời đi.
Diệp Mộ Yên cứ tưởng mình sẽ không có chút cảm xúc nào, nhưng cô không hề cứng rắn đến vậy, cô không làm được!
Cô rất tức giận!
Nhưng ngoài việc tức giận thì cô có thể làm được gì!
Dù sao cũng là lựa chọn của mình, là người nam nhân mà mình thích!
Cô từ từ nhắm mắt lại, cũng may là mình đeo kính râm, cho dù có khóc cũng không ai nhìn thấy, nếu không sẽ bị chê cười, bị khinh khi!
Cô đứng tại chỗ gần một phút, từ từ quay người lại, Bùi Nhã Phán và An Quân Huyền đã rời đi mất!
Bọn họ từ đây rời đi!
Cô nhìn bệnh viện trước mặt, An Quân Huyền từ đây đi ra, chúng tỏ trong đây có người cô muốn tìm!
......
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT