"Hạo nhi, con có ở trong công ty không? An An đang trong bệnh viện, con có muốn đến thăm nó không? Cháu nó bị bệnh rồi!" Tô Nhược Nhã có chút kích động nói.
"Con rất bận, không rảnh, mẹ trông giúp con đi!" Cảnh Thần Hạo nói xong liền tắt máy.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh ta, "không nói gì nữa à?"
"Tạm thời không có gì nói." Cảnh Thần Hạo cất điện thoại lên, "không có chuyện gì, mẹ thích An An như vậy, muốn An An được về Cảnh gia như vậy, sau này biết được rồi, thì mẹ sẽ không nên làm vậy."
"Nhưng mà mẹ vẫn là mẹ của anh mà, vả lại mẹ cũng không biết An An không phải con ruột anh!" bây giờ khúc mắc trong lòng của cô đã được giải bày rồi.
Thực sự cũng không hận gì Tô Nhược Nhã nữa, đứng khía cạnh một người mẹ, góc độ của một vị trưởng bối, bà có cách nghĩ riêng của mình, nhưng mà cách nghĩ đó không nhất định phải chính xác.
"Nhiễm Nhiễm, sự việc này nghe theo anh đi."
"Được, nhưng mà em tò mò, rốt cuộc An An là con của ai, tại sao lại có vẻ hơi giống anh nhỉ? Không thể......" cô ta lấy hết gan đưa ra sự nghi ngờ, "lúc trẻ ba anh đã......"
"Nhiễm Nhiễm, đàn ông trong gia đình anh đều rất chung thủy, về điểm này em nên yên tâm đi." Sắc mặt của Cảnh Thần Hạo nghiêm túc.
Anh ta không có anh chị em, lại là con một, cũng sẽ không có con rơi nam, hay con rơi nữ mà ra đây nhận đâu, ba anh sẽ không làm vậy!
"Vạn nhất thì sao......" Bùi Nhiễm Nhiễm bễu môi, "anh đừng giận mà, em đang đùa đấy."
"Hôm qua em mới nói An An không giống anh mà." Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt nhỏ của cô ta, cánh tay đang đặt bên eo cô bỗng siết chặt lại, "không ngoan rồi."
"Không giống, không giống tí nào!" cô ta gật đầu.
......
Trong bệnh viện.
Tô Nhược Nhã đứng bên giường, nhìn An An đang truyền dịch, bên cạnh Diệp Mộ Yên vẻ mặt tiều tụy.
Bà bỗng nghĩ muốn đến thăm hai mẹ con, thật sự không biết hai mẹ con sẽ xoay xở như thế nào?
"Mộ Yên, con là một người mẹ, và đang trong giai đoạn nuôi con bằng sữa mẹ, sao lại con uống rượu nữa? thừa biết không uống rượu được mà, như vậy sẽ hại đến An An." Tô Nhược Nhã nhìn bộ dạng của cô ta, nổi giận.
"Cảnh lão phu nhân, bà đứng ở góc độ nào mà muốn giáo huấn tôi thế? Tôi đâu phải là con dâu của bà, An An không phải họ Cảnh, nếu như bà muốn giáo huấn tôi, thì ít ra phải cho tôi một danh phận, một lập trường." hiện tại Diệp Mộ Yên rất nhức đầu.
Đã lâu lắm rồi cô không cho An An bú sữa, sáng trở về cũng quên mất chuyện uống rượu tối qua, lúc trước không có xảy ra những chuyện như vậy.
Căn bản là cô không biết uống rượu rồi sẽ không thể cho bú!
Tô Nhược Nhã sửng sốt, dường như cô ta có lý, bản thân đứng ở lập trường nào mà đi giáo huấn cô ta?
"An An là cháu của tôi, cho dù bây giờ không phải họ Cảnh, thì sau này sẽ là họ Cảnh!" thái độ Tô Nhược Nhã kiên quyết, "Hạo Nhi sẽ nghe lời bác, chỉ là hai con không thể sống chung thôi, chỉ có thể được nuôi dưới danh phận họ."
"Nuôi dưới danh phận họ à? Dựa vào đâu mà bắt con tôi đẻ ra mà được nuôi dưới danh phận chứ? Huống hộ tối hôm đó họ đã nói rõ ràng với nhau rồi, họ sẽ không bao giờ đồng ý, tôi thấy hay là......" Diệp Mộ Yên bỗng nhiên ngồi dậy, cô ta dường như bị cảm rồi.
Giờ đứng dậy có vẻ hơi lắc lư, đầu nặng chân bước không nổi, cảm giác có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cô ta bỗng nhiên cười, "hay là nhận nuôi dưới tên của Cảnh lão phu nhân, làm anh em với Cảnh tổng, dù sao cũng là họ Tổng mà, mục đích của bả chả phải muốn con cháu đều được sống ở Cảnh gia, đều họ Cảnh sao? Như vậy cũng giống nhau thôi."
Tô Nhược Nhã sựng người khi nghe những lời nói của cô ta, lúc trước cảm thấy cô ta là người con gái tốt biết trước biết sau, bây giờ lại nói nên những lời như thế!
An An là cháu trai, làm sao bà có thể nhận làm con được chứ!
Tuổi bà lớn như vậy rồi, làm sao mà có con được!
Nhìn thấy vẻ mặt cô ta hơi đỏ, "lúc nãy tôi đã kêu cô đi khám bác sĩ, sao cô không đi?"
"Tôi không cần bà lo, bà là gì! Tôi đâu phải là người của Cảnh gia, lại không phải là con dâu, bà lo gì chứ, bà hãy kêu Cảnh Thần Hạo ly hôn và cưới tôi, thì tôi sẽ nghe lời bà, còn bây giờ thì bà đừng quan tâm tôi nữa!" Diệp Mộ Yên lại té nhào xuống ghế sofa, ánh mắt mê ly nhìn An An đang được truyền dịch.
Trên đời này đâu phải cứ có con là có thể bó buộc trái tim của một người đàn ông, ít ra người như Cảnh Thần Hạo là không thể bó buộc.
Cho dù bây giờ bản thân cô ta có đứng trước mặt anh ta khỏa thân thì anh ta cũng không biết cô ta là ai!
Tuy là lúc đó, Cảnh Thần Hạo say bí tỉ đến da mắt cũng không mở nổi.
Tô Nhược Nhã lại lần nửa kinh ngạc khi nghe cô ta nói, cô ta thật sự suy nghĩ như thế, hay là bây giờ cô ta tinh thần không tỉnh táo?
Tô Nhược Nhã thấy cô ta như bị sốt, quay lưng rời khỏi phòng bệnh, không lâu sao có bác sĩ đên thăm.
Bà ta đứng ngoài cửa, nhìn bác sĩ khám bệnh cho cô, không yên tâm để cô ta lại một mình, nên đứng ngoài cửa đợi.
Bên ngoài hành lang thỉnh thoảng có bệnh nhân và y tá đi qua, lâu lâu có tiếng nói chuyện vọng lại, còn mọi thứ thì vẫn yên tịnh.
"Cô có coi tin tức trên mạng không? Tôi nghĩ Diệp Mộ Yên chắc chắn bị bao dưỡng rồi, không ngờ cô ta lại bấn loạn vậy, thèm muốn dục vọng ghê đến thế! Quyến rũ Cảnh tổng, thế mà còn giao du bậy bạ bên ngoài nữa, lần này bị lộ tẩy hết, e rằng Cảnh tổng khóc ngất trong toilet rồi!"
"Cô nghĩ hơi quá rồi, tôi cảm thấy họ chỉ chơi qua đường thôi! Cảnh tổng giàu có, không thiếu cái gì, nếu có quan hệ với anh ta, lại có con với nhau, nói không chừng sẽ không bạc đãi cô ta đâu!"
"Cũng đúng, nhưng không ngờ Diệp Mộ Yên lại là người như thế, lúc trước tôi rất thích cô ta, hichic, thất vọng quá!"
Tô Nhược Nhã nhìn vào y tá vừa đi vừa nói chuyện trước mặt mình, bà lấy điện thoại lên mạng xem tin tức.
Có vài tiêu đề lớn xuất hiện trước mặt bà, nhấp vô xem, bên trong có luôn hình.
Cảnh Thần Hạo như thế nào bà là người rõ nhất, người đàn ông trước sau trong tấm ảnh, căn bản không phải Cảnh Thần Hạo!
Nghe có giọng nói Diệp Mộ Yên bên trong, nghĩ đến lời nói cũng cô ta, trong lòng căm giận đùng đùng.
Tức giận rời khỏi bệnh viện, phải làm rõ chuyện này đã, An An là một cậu bé đáng yêu như thế, rất tiếc lại có người mẹ như vậy!
Không hổ danh là diễn viên! Lúc trước lại giả tạo rất hay.
Bà cực khổ vì cô ta, thậm chí ở trước mặt con trai mình nói thay lời cho cô ta, kết quả là gì?
Tô Nhược Nhã nhìn thấy tấm hình trên tay, tức đến nổi muốn ném luôn cái điện thoại!
Liên quan đến thông tin trên mạng, không công bố lời giải thích chính thức gì, đến cả Diệp Mộ Yên cũng có.
Bây giờ sắp đến ngày bình chọn giải Kim Lan, cô ta không thể xuất hiện trên trang mạng tin tức được, sự việc đó càng giải thích càng rối rắm.
Diệp Mộ Yên dẫn An An từ bệnh viện trở về nhà, và giao An An lại cho Nguyệt tẩu.
"Chăm bé cho thật tốt!" cô ta để lại lời nhắn, mang theo vẻ mệt mỏi uể oải về phòng mình.
Cô ta vào phong và nằm trên giường lớn, nhắm mắt lại, cô ta đã được truyền dịch lúc ở bệnh viện rồi, nói theo lý thì Tô Nhược Nhã đối đãi với cô rất tốt.
Cô ta vừa nói những lời khó nghe khi ở bệnh viện, nhưng bà lại không giận mà còn giúp cô gọi bác sĩ đến nữa.
Nhưng mà sao thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT