“ Cái này đúng là không thể trách tôi được, là do rượu của nhà Cảnh tổng nặng quá, tôi không uống mấy, chỉ có chút chút.” Cô nói giọng càng nhỏ đi.

“ Bao nhiêu?”

“ Hai cốc.”

“ Rượu trắng.”

“ Cũng không nhiều mà! Chỉ có hai cốc thôi, khi trước trước khi lên chương trình tôi cũng hay uống sao?” Cô có đôi chút không vui nhưng thật sự tối đó không ngờ lại thành ra như vậy.

Cô ngồi trong phòng nóng ruột đợi anh, bởi quá căng thẳng nên tự mình uống một cốc.

Nghe thấy tiếng bước chân anh trở về, cô lại nốc cạn một cốc nữa, đợi cho đến khi anh vào đến phòng thì vừa đúng lúc men rượu bốc lên đầu.

Theo như ấn tượng mơ hồ của cô thì cô đã chủ động lao vào người anh, vừa ôm vừa hôn, bàn tay còn không ngừng tấn công cúc áo sơ mi của anh.

“ Chủ tịch, anh có thể hiểu thành tôi quá thèm muốn nên gặp ai cũng động đực, còn lại thì không có liên quan đến anh.” Cô phải giải thích ra sao về chuyện khi say rượu đêm đó đây, nhất định là do bản năng xui khiến thôi.

“ Không liên quan gì đến tôi mà cô ngồi đợi sẵn trong phòng tôi, còn mang theo cả rượu.” Đường Sóc vẫn nghiêm túc, không có vẻ gì muốn cười cợt.

“ Rượu là tôi muốn mang cho anh uống nhưng mãi không thấy anh về nên tôi thử một chút xem thế nào, tôi thấy vị nó cũng không tồi đấy, chỉ có điều hơi nặng.” Cô cũng nghiêm túc.

“ Đương nhiên rượu của Cảnh Thần Hạo không có loại nào không ngon.” Đường Sóc không nhìn cô nữa, khi nãy cố nói chuyện chính với Thích Thịnh Thiên, giờ cũng thấy đói rồi.

Ưng Thường Nguyệt thấy anh tiếp tục ăn cơm, cô mời người phục vụ mang cho mình một bộ chén đĩa khác rồi nhấc chai rượu trên bàn lên.

Cô vừa nhấc chai rượu lên đã bị Đường Sóc một tay giữ lấy thân chai, sức anh khỏe hơn, chai rượu trong tay cô bị anh cướp mất.

“ Không được phép uống.”

“ Tại sao? Chủ tịch, tôi cũng có nhân quyền chứ? Anh thân là ông chủ nhưng đến một hớp rượu cũng không cho tôi uống, có ai nhỏ nhen như anh không?” Ưng Thường Nguyệt dưng dưng nhìn chai rượu để trước mặt anh ta, cô thực sự rất muốn uống nó.

“ Không phải cô muốn kiếm bạn trai sao? Sau này phải yêu đương, kết hôn, có thai rồi sinh con, cho nên từ giờ cô bắt đầu cai rượu đi là vừa.” Đường Sóc rót toàn bộ số rượu còn lại vào cốc của anh, ực ực, rất nhanh, anh đã uống cạn số rượu đó.

“ Chủ tịch, lần đầu tiên được biết tửu lượng của anh tốt quá, cũng biết quan tâm đến người khác như vậy, biết nghĩ xa quá, đến người yêu tôi còn chưa tìm được, mang thai rồi có con?” Cô cầm đũa, rất muốn chọc anh một cái nhưng lại không dám.

“ Ăn cơm đi!” Đường Sóc không đếm xỉa đến câu nói của cô.

Trong lúc ăn, cả hai đều khá im lặng, Ưng Thường Nguyệt thi thoảng lại ngó anh, theo cô nhớ thì tửu lượng của Đường Sóc không được tốt, thật sự không uống được nhiều.

Sau khi dùng bữa xong, hai người ra ngoài, cô đi sau lưng anh, cảm giác bước chân của anh có chút lạng vạng, kiểu như sắp đổ vậy.

Cô mà uống say thì không được nhưng anh mà say thì sao?

Cô vừa định tiến lên trước đỡ anh thì vừa ra khỏi phòng vip đã có người chờ sẵn đỡ anh rời đi rồi.

Suýt chút thì quên, đây là địa bàn của Cảnh Thần Hạo, cũng như nửa khu này là của Đường Sóc rồi, anh mà trong khu vực này thì chẳng việc gì phải lo.

Sẽ có người chăm sóc cho anh!

Ưng Thường Nguyệt nhìn anh đi khỏi, sau này cô sẽ không làm những việc ngu ngốc như vậy nữa, cô cũng đi khỏi thì tốt hơn!

......

Cảnh Thần Hạo vẫn chưa về, nhà lại có người khác đến.

Bùi Nhiễm Nhiễm rót một cốc trà nóng đặt trước mặt Tô Nhược Nhã, “ Mẹ, mời dùng.”

Lần trước, sau một buổi chia tay không mấy vui vẻ, đây là lần đầu tiên chỉ riêng hai người họ gặp mặt.

Cảnh Thần Hạo không có nhà, Cảnh Thắng cũng vậy.

“ Nhiễm Nhiễm, mẹ biết con là một đứa con gái tốt, con cũng là một bà mẹ tốt, con nhất định hiểu được lòng mẹ chứ.” Tô Nhược Nhã biết Cảnh Thần Hạo không có nhà, anh đã ra nước ngoài rồi nên bà mới dám đến.

“ Có chuyện con có thể hiểu được, có những chuyện thì không thể, dù gì suy nghĩ của mỗi người khác nhau, nếu không thì chúng ta đã không phải cá thể khác biệt.” Cô đã đoán được lần này Tô Nhược Nhã định nói gì.

Chính là chuyện mà lần trước ở nhà tổ chưa nói xong.

“ Nhiễm Nhiễm, trong lòng Hạo Nhi chỉ có mình con, điều này thì chúng ta ai cũng biết, nhưng chính bản thân nó đã phạm sai lầm này thì phải bù đắp. Nó phải chịu trách nhiệm với An An!” Tô Nhược Nhã vẫn nói ra những điều giấu trong lòng.

“ Mẹ, lẽ nào anh ấy chỉ cần chịu trách nhiệm với mình An An sao? Không cần chịu trách nhiệm với con, Dương Dương hay Noãn Noãn sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cũng với sắc mặt bình tĩnh khi thường, “ Chuyện mọi người nói tối hôm đó con đều nhớ, con không đồng ý đâu, Cảnh Thần Hạo cũng sẽ không đồng ý, chuyện này quá hoang đường.”

“ Nhiễm Nhiễm, An An dù sao cũng là con của Hạo Nhi, cho dù có hoang đường thì cũng là do nó làm ra.” Tô Nhược Nhã có đôi chút kích động.

“ Nhỡ đâu An An không phải thì sao?” Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng phản vấn.

“ Sao thế được, nó là do chính các con nói là con của Hạo Nhi mà! Còn đi xét nghiệm rồi mà.” Tô Nhược Nhã kích động hơn nữa.

An An dễ thương như vậy, có nét giống với Hạo Nhi, lại tóc vàng mắt xanh giống với Noãn Noãn, sao có thể không phải con trai của Hạo Nhi kia chứ!

“ Con chỉ hỏi vậy thôi, mẹ đừng kích động quá, hơn nữa chuyện mà mẹ nói, mình con cũng không quyết định được, mình con cũng không làm giấy ly hôn được.” Cô bình thản nói, “ Nếu mẹ còn gì muốn nói thì đợi anh ấy về hẵng nói! Anh ấy là con trai mẹ, chắc mẹ muốn nghe ý kiến của anh ấy chứ.”

“ Được, đợi nó về hẵng nói, nhưng mẹ lo nó chỉ bỏ ngoài tai thôi.” Tô Nhược Nhã đặt tách trà uống dở xuống bàn.

So với trà thì bà càng muốn biết chuyện về An An phải xử lý thế nào hơn.

“ Mẹ, con muốn biết đây là ý của mẹ hay là của Diệp Mộ Yên?” Sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nhưng trong lòng thấy đau.

“ Nhiễm Nhiễm......”

“ Mẹ cũng biết giờ con đang mang thai, không được để bị kích động, nếu là Diệp Mộ Yên đến tìm mẹ, mẹ muốn nói gì làm gì với cô ta là quyền của mẹ, con không có quyền gì can thiệp, cũng không cách nào can thiệp, nhưng......” Cô cười nhạt, “ Đây là hôn nhân của con, con không thể ly hôn với anh ấy, rồi nhìn anh ấy lấy người khác rồi lại quay lại tái hôn với con, nếu chuyện xảy ra với mẹ, mẹ có chịu được không?”

Cô vẫn luôn kính trọng Tô Nhược Nhã vì bà là người lớn, lại là mẹ của Cảnh Thần Hạo.

Nhưng trong chuyện này, cô thấy bà thân là người lớn nhưng lại giải quyết không được ổn thỏa.

Dù cho có ý tốt.

“ Nhiễm Nhiễm, mẹ cũng không bằng lòng chứ, trước giờ Hạo Nhi nó vẫn rắn rỏi chín chắn, sống có trách nhiệm. Cho dù trước đây có nhiều tin đồn như vậy nhưng là mẹ của nó, mẹ rất hiểu. Toàn những mối mẹ bắt nó đi coi mắt, chỉ muốn nó lấy vợ sớm, nó lấy con, mẹ cũng hiểu mà. Hai đứa con rất hợp nhau, cũng rất yêu thương lẫn nhau, nhưng An An phải làm sao bây giờ? Nó là đứa cháu của Cảnh gia đấy!” Tô Nhược Nhã vì hơi kích động nên âm lượng cũng cao lên.

“ Nghĩ cách khác đi! Ly hôn để họ kết hôn là con không đồng ý rồi, anh ấy cũng vậy, con cũng không hy vọng quan hệ của mẹ và anh ấy không vui vẻ, chuyện hôm nay con sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không nói với anh ấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói rồi đứng dậy, “ Con thấy hơi mệt rồi, về phòng nghỉ trước đây, mẹ cứ tùy ý nhé.”

Bùi Nhiễm Nhiễm lần đầu tiên khiếm nhã như vậy trước người lớn tuổi, cô chưa từng xin phép rời chỗ trước như vậy.

Nhưng thật sự cô khó lòng tiếp tục tiếp chuyện bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play