Cô bé đã suy nghĩ quá xa về vấn đề này rồi chăng?

"Trẻ sơ sinh nào cũng vậy cả, nó khóc mệt rồi sẽ ngủ thôi, trước kia con cũng vậy mà." Bùi Nhiễm Nhiễm sờ vào tóc của cô bé, "có muốn thử bế em không, nói không chừng giữa con và em bé có ngôn ngữ chung với nhau."

"Mami, con không còn là trẻ con nữa, con sắp vào lớp một rồi." Noãn Noãn nhìn mẹ nghiêm túc nói.

"Ừm, đã trẻ em lớn rồi, đến thăm em gái nào." Dương Dương Noãn Noãn đến bên cạnh Lâm Tri Hiểu.

Thích Thịnh Thiên bèn đi đến đứng bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, "chị dâu, chị có thấy mắt em bị quần thâm không? Từ lúc trong bệnh viện cho đến xuất viện, em vẫn chưa được ngủ giấc ngủ ngon, con cứ khóc từ sáng đến tối!"

"Trẻ nhỏ đều như vậy cả, bây giờ là giai đoạn dễ trông nhất, bé sẽ ngủ một giấc rất là dài, chỉ có đều khóc hơi nhiều thôi, đợi đến khi biết đi rồi, anh mới thấm thía sự mệt mỏi là như thế nào." Bùi Nhiễm Nhiễm cười nói, ánh mắt nhìn Lâm Tri Hiểu truyền Tiểu Mật Nguyệt cho Noãn Noãn bế thử.

"Cậu không sợ cô bé làm rớt con xuống đất à? Noãn Noãn, bế chặt nhé." Cô ta có chút lo lắng, thực sự không yên tâm.

"Mami, con không làm rớt đâu." Noãn Noãn cúi đầu nhìn Tiểu Mật Nguyệt, đôi mắt của em bé khóc đến sưng đỏ cả rồi, vẫn còn khóc ấy.

"Mami, em gái đã ngoan hơn trước nhiều rồi, rất xinh xắn!" Noãn Noãn có chút kích động nói.

Cuối cùng hôm nay Lâm Tri Hiểu cũng nghe được những lời khen ấm lòng, cả ngày có mệt mỏi mấy cũng đáng, khuôn mặt của Tiểu Mật Nguyệt bớt đỏ rồi, da dẻ không còn nhăn nhúm nữa, đúng là xinh xắn hơn nhiều rồi.

Được Noãn Noãn bế bồng, cô ta tạm thời được thư giản tí xíu.

"Nhưng bé vẫn còn đang khóc." Noãn Noãn có vẻ không chịu nổi, nhanh chóng bàn giao Tiểu Mật Nguyệt sang tay Dương Dương, "anh trai, anh bế đi."

Bỗng nhiên đối mặt với sự việc như vậy, cậu bé cúi đầu nhìn vào Tiểu Mật Nguyệt đang khóc nước mắt ngắn dài, "trông rất xinh xắn, nhưng mà khóc hoài sẽ không xinh đấy."

"Oa oa......huhu......" tiếng khóc của Tiểu Mật Nguyệt lại thay đổi.

Uất ức khóc thúc thích, mếu môi, mở to mắt ra khóc thúc thích nhìn Dương Dương.

Bộ dạng có vẻ nghe hiểu lời Dương Dương nói, nín khóc rồi, nếu khóc nữa thì sẽ không xinh xắn nữa.

Những người còn lại trong phòng nhìn thấy hiện trạng như vậy đều cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Dương Dương cũng cảm thấy kinh ngạc, cậu bé không ngờ chỉ vì câu nói này mà Tiểu Mật Nguyệt không còn khóc nữa.

"Hahaha, không ngờ con gái tôi thích làm một mỹ nhân ấy." Thích Thịnh Thiên từ trong túi quần lấy một chiếc khăn gấm đến gần Dương Dương cẩn thận lau mặt cho Tiểu Mật Nguyệt.

"Tiểu Mật Nguyệt, sau này đừng khóc nữa, khóc rồi sẽ không đẹp nữa, anh trai sẽ không thương con đâu." Thích Thịnh Thiên thừa cơ thử xem sao.

Tiểu Mật Nguyệt đã cực lực nín khóc, tròng mắt không ngừng lịa xuống phía dưới, chỉ là không khóc ra thôi, thân người bé nhỏ run nhẹ.

"Dương Dương, cục cưng của mẹ, con ở lại chỗ dì ở thêm vài ngày nhé! Nếu không thì dọn qua ở lun cũng được!" Lâm Tri Hiểu nhìn thấy Dương Dương thì giống như thấy một vị cứu tinh vậy.

Hóa ra Tiểu Mật Nguyệt không những thích đẹp, mà còn thích anh chàng soái ca này nữa, sao cô bé lại có loại gen như thế nhỉ.

Cô ta lườm mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thích Thịnh Thiên, đều tại anh ta cả!

Không chờ Dương Dương trả lời, cô ta bỗng nhiên nhìn sang hưỡng Bùi Nhiễm Nhiễm đang đứng, "Nhiễm Nhiễm, mấy mẹ con thương lượng xem sao?"

"Dương Dương có muốn ở lại không thì cậu hỏi nó xem, tớ tôn trọng ý kiến của nó." Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức nói.

"Không phải là việc này, ý tớ muốn nói......" cô ta kéo tay áo của Thích Thịnh Thiên, "Tiểu Mật Nguyệt rất mến Dương Dương, hay là chúng ta đính ước cho hai đứa từ nhỏ trước đi?"

Lâm Tri Hiểu vẻ mặt kỳ vọng nhìn cô ta, "Nhiễm Nhiễm, Tiểu Mật Nguyệt hết khó chịu rồi, rất ngoan."

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Tiểu Mật Nguyệt vừa được lau mặt sáng sủa sạch sẽ, nhìn rất xinh xắn, nhưng mà chuyện này thì?

Cô nên thương lượng với Cảnh Thần Hạo chăng? Vả lại bây giờ Dương Dương đã là bé lớn rồi, phải tôn trọng ý kiến của nó.

"Mami, cái gì gọi là đính ước vậy?" Noãn Noãn ngẩn đầu tỏ vẻ tò mò nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.

"Đính ước có nghĩa là anh trai con và Tiểu Mật Nguyệt lớn lên sẽ kết hôn với nhau, giống như daddy và mami, và cả chú Thịnh và dì Tri Hiểu vậy." Bùi Nhiễm Nhiễm kiên nhẫn giải thích, kéo lấy cái tay của Noãn Noãn hạ thấp đầu nhìn Dương Dương, "Dương Dương, đây là chuyện của con, con tự quyết định vậy."

"Chú Thích, hay là chú bế em đi, em hết khóc rồi." Dương Dương giao Tiểu Mật Nguyệt lại cho Thích Thịnh Thiên.

"Dương Dương, đây là vợ nhí của con, con nên bế nhiều tí, trao tình cảm cho nhau." Thích Thịnh Thiên cảm thấy chủ ý của Tri Hiểu thật hay, không những không tệ, mà là quá tốt.

Nếu như Dương Dương thật sự đính ước với Tiểu Mật Nguyệt, thì hai đứa có thể quang minh chính đại để giữ Dương Dương ở lại chăm sóc Tiểu Mật Nguyệt, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không phải lo lắng.

Thậm chí sau này anh ta không còn lo đến chuyện đi học trong trường nữa, có Dương Dương, sau này cuộc đời của Tiểu Mật Nguyệt không còn phải bận tâm nhiều nữa, sẽ không bị rắc rối, đúng là một cách hay!

Có thể tiếp tục thực hiện mục tiêu mang thai đứa nữa rồi, một đứa con rể tốt như Dương Dương, nhất định phải giành lấy!

Nếu như sau này Tiểu Mật Nguyệt giành không được, thì bây giờ nhất định phải dành trước đã.

"Nhưng mà......" Dương Dương thấp đầu nhìn vào cặp mắt to nhấp nháy của Tiểu Mật Nguyệt, "chú Thích, con còn phải suy xét nữa."

Không hổ danh là con của anh Hạo, rất nhiều người ở đây, nhưng lại không dễ bị lừa, cậu bé nên trực tiếp trả lời luôn mới đúng, nhưng lại giữ vẻ im lặng.

"Chú Thích, con không bế nổi rồi." Dương Dương sử dụng tuyệt chiêu lớn.

Thích Thịnh Thiên nghe thế, không được vậy chứ!

Lập tức bế lại Tiểu Mật Nguyệt, chưa đầy một phút, Tiểu Mật Nguyệt lại khóc oa oa oa.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Tiểu Mật Nguyệt lại khóc nữa, bỗng nhiên lại thấy thương Dương Dương, lại cảm thấy nên định ước cho hai đứa thôi.

Tiểu Mật Nguyệt bắt đầu nhận người rồi.

"Dương Dương, chú bàn giao lại cho con này! Con hãy xem sức của mình nhé, con còn khỏe, nếu như mệt ẫm không nổi, thì qua ngồi bên cạnh mẹ vợ mình kìa, mệt rồi thì thả bé nằm xuống giường." Thích Thịnh Thiên bế Tiểu Mật Nguyệt đang khóc giao lại cho Dương Dương.

Dương Dương đành thấp đầu nhìn Tiểu Mật Nguyệt đang khóc, cặp mắt lớn vừa mới nhấp nháy long lanh nhíu lại như một sợi chỉ, thế mà đã khóc ứa hết nước mắt rồi.

"Đừng khóc nữa, nếu khóc sẽ bỏ em đấy." Dương Dương trầm tiếng nói.

Thích Thịnh Thiên đang lau mặt cho Tiểu Mật Nguyệt, nghe thấy cậu bé mở miệng nói giọng hung dữ, bỗng nhiên cảm thấy nhói lòng thương xót con gái mình.

Cậu bé vừa nói gì thế? Mẹ vợ!

Bây giờ hối hận có còn kịp không nhỉ?

Quả nhiên Tiểu Mật Nguyệt nín khóc rồi, người ở trong phòng dở khóc dở cười.

Bỗng nhiên Dương Dương nhìn vào Tiểu Mật Nguyệt đã nín khóc, em nó hiểu à?

Sao mà muốn nín là nín sao, trẻ sơ sinh cũng có kỷ luật tốt như thế à?

"Dương Dương, sau này Tiểu Mật Nguyệt sẽ trông chờ vào con, con phải đến thăm vợ con thường xuyên nhé." Lâm Tri Hiểu thừa cơ hội nói.

Dương Dương được gen di truyền của Đại Boss, sau này sẽ nghe lời và thương vợ lắm đây, lúc nãy cho dù có nói những lời dữ tợn đi chăng nữa, thì thực ra khi đối đãi với vợ rất nhẹ nhàng, cũng giống như Đại Boss vậy.

"Con vẫn chưa......nhận lời mà." Dương Dương có chút khó xử, "chú Thích, dì Tri Hiểu, như vậy có thể không khóc lắm, Mật Nguyệt vẫn chưa phát biểu ý kiến gì, vạn nhất em nó không đồng ý thì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play