Lâm Tri Hiểu nhắm chặt hai mắt, cơn đau cứ gò lên từng cơn, cách ngày dự sinh chỉ còn mấy ngày, không ngờ lại sinh sớm.

“Tiểu Mật Nguyệt khoan ra nhé, mami sẽ tới bệnh viên ngay đây.”

“Được, chúng tôi tới ngay.” Bùi Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại.

Cảnh Thần Hạo nhìn cô, nãy giờ đang chờ cô nói chuyện điện thoại, nghe được giọng nói trong điện thoại, hai người liền nhanh chóng xuất phát.

Khi ở trên xe, Bùi Nhiễm Nhiễm có chút khẩn trương, trên xe bật điều hòa vậy mà cô ra rất nhiều mồ hôi.

Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh ôm lấy eo của cô, nghiêng đầu một mực nhìn cô, “Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi, cô ấy sẽ bình an sinh đứa bé ra mà.”

“Bây giờ anh bình tĩnh như vậy vì người chuẩn bị sinh không phải em, nếu người sinh con là em xem anh còn bình tĩnh nói chuyện như vậy được không.” Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ lại lúc cô sắp sinh bảo bảo, chắc Cảnh Thần Hạo cũng rất lo lắng.

Bỗng nhiên Cảnh Thần Hạo đặt tay lên bụng của cô, anh nghĩ nếu thật sự Bùi Nhiễm Nhiễm sinh bảo bảo, anh sẽ rất lo lắng khẩn trương, chỉ hận không thể giúp gì cho cô.

“Bảo bảo phải ngoan, mami với daddy sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe anh nói vậy có chút buồn cười, “Nói vậy nếu bảo bảo không ngoan anh sẽ không chăm sóc, không yêu thương bảo bảo sao?”

“Nếu ngoan sẽ càng yêu thương bảo bảo hơn, tốt nhất là đừng quậy, đừng làm em buồn nôn.” Nhớ lại lần trước cô mang thai ốm nghén, anh rất lo lắng.

Lần này cô cảm giác tốt hơn lần trước rất nhiều, chắc sẽ không ốm nghén.

“Thật ngoan.”

Bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện, đi đến phòng phẫu thuật, lúc này Thích Thịnh Thiên đang lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.

Trông thấy hai người họ đi tới, chỉ hô lên một tiếng, thậm chí còn là vừa đi vừa hô.

Cảnh Thần Hạo dìu Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống ghế, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thích Thịnh Thiên, Thích Thịnh Thiên lại không hề nhìn anh lấy một cái. 

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Thích Thịnh Thiên cứ lo lắng đi qua đi lại, liền chậm rãi nói: “Cậu ngồi xuống trước đi, đừng lo lắng như vậy, nếu không lát nữa Hiểu Hiểu sinh con xong, ẳm đứa bé ra chắc cậu ngất xỉu mất.”

“Chị dâu, em không bình tĩnh được.” Thích Thịnh Thiên nhìn cô, lại đi qua đi lại.

“Vậy cậu suy nghĩ chuyện khác đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm lại nói.

Nếu anh ta cứ đi qua đi lại như vậy, đừng nói là anh ta, ngay cả cô cũng thấy chóng mặt.

Thích Thịnh Thiên nghe vậy, bỗng nhiên đi về phía cô, ngồi kế bên cô: “Chị dâu, bảo bảo trong bụng là của ai vậy?”

Lời này cũng dám hỏi?

Thích Thịnh Thiên có phải là không muốn sống nữa!

Sau khi hỏi xong Thích Thịnh Thiên cũng thấy hối hận, anh cảm giác có một luồng khí đen đang ùa tới, khiến anh thở cũng không thở nổi.

Vừa rồi sao anh lại nói không suy nghĩ như vậy!

Sáng nay gọi điện thoại, chị dâu còn nói là không muốn thử, vậy mà chưa gì đã xuất hiện tin trên mạng nói chị dâu có thai.

Hơn nữa còn là con của Tề Viễn Dương, anh không dám nói chuyện này với Lâm Tri Hiểu, sợ cô kích động lại làn chuyện gì không suy nghĩ.

Thế nhưng không ngờ dù không nói gì, Lâm Tri Hiểu vẫn sinh sớm vài ngày.

Cảnh Thần Hạo nhìn anh đứng lên, ung dung đi về phía ban công, nếu không phải bữa nay anh phải lo chuyện quan trọng, chắc chắn anh sẽ phải trả giá đắt vì lời nói ngày hôm nay!

Bùi Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn Cảnh Thần Hạo, “Anh bình tĩnh chút, dù gì trước đây anh cũng nghĩ vậy mà, cũng không thể trách người khác.”

Cô đúng là có đi xem phim với Tề Viễn Dương, không ngờ báo chí lại làm quá lên như vậy.

“Nhiễm Nhiễm, dù gì cũng đang ở bệnh viện, mình đi kiểm tra chút đi.” Cảnh Thần Hạo kéo cô đứng dậy, “Lát nữa mình quay lại xem tình hình.”

“Đi đi, đi đi!” Thích Thịnh Thiên nhìn hai người họ rời đi, lại quay sang nhìn cửa phòng phẫu thuật, thật muốn xông vào trong a!

Thế nhưng anh không có cách nào khác!------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

Cảnh Thần Hạo dẫn Bùi Nhiễm Nhiễm đi kiểm tra, đúng là có thai thật, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, chỉ vừa mới có.

Xem ra đúng là thời điểm Bùi Nhiễm Nhiễm bị Thích Thịnh Thiên hạ dược.

Cảnh Thần Hạo cảm thấy thật may mắn, đêm đó cô đi uống rượu với Tề Viễn Dương, sau khi uống say không có phát sinh chuyện gì, đúng là của anh.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn phản ứng của anh, “Anh đang vui sao?”

“Ưm, rất vui.” Cảnh Thần Hạo ôm cô, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.

Lo lắng sức khỏe của cô.

“Nhưng mà……” cô khựng lại.

Bỗng nhiên Cảnh Thần Hạo lo lắng nhìn cô, “Nhưng mà gì?”

“Nhưng mà em không vui, phải ở nhà suốt 10 tháng rồi.” Cô bĩu môi.

Cô không phải nói 10 tháng mang thai, mà là mang thai 5 tháng cuối và sau khi sinh 5 tháng, cô không thể đi làm.

Cô từ chức ở TE, Tề Viễn Dương không đồng ý nhưng cô cũng không đến công ty nữa.

Tạm thời cũng không muốn đến Cảnh thị.

Không lẽ cô chỉ có thể ở nhà với Dương Dương Noãn Noãn, ngoan ngoãn dưỡng thai?

Như thế thì thật là nhàm chán a!

“Nhiễm Nhiễm, anh sẽ ở bên em, em không phải cô đơn một mình đâu.” Cảnh Thần Hạo ôm cô, cuối cùng cũng bớt lo.

Vừa rồi còn tưởng cô sẽ nói gì khác!

“Ưm, bây giờ em đang lo cho hai người mà! Lúc nào cũng là hai người.”

Đi tới đâu cũng là hai người.

“Đúng, hai người.” Cảnh Thần Hạo nhìn nụ cười yếu ớt của cô, quyết định sẽ không bao giờ rời xa cô nữa.

Xem như phải tỉnh táo, nhưng sẽ tỉnh táo cùng nhau, có thể chia phòng ngủ, nhưng không thể chia nhà.

Như vậy thật sự rất khó chịu.

Khi bọn họ trở lại phòng phẫu thuật, thấy cửa phòng phẫu thuật đã mở, y tá nói đã sinh xong.

Bọn họ nhanh chóng đi về phía khu nội trú, được biết khi họ vừa đi kiểm tra Lâm Tri Hiểu đã sinh, còn sinh con rất thuận lợi.

Sau khi tới khu nội trú, tìm được phòng của Lâm Tri Hiểu, thấy Lâm Tri Hiểu đang ngồi dựa đầu vào tường, Thích Thịnh Thiên đang móm nước cho cô, không thấy Tiểu Mật Nguyệt đâu.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ bước đi qua đó, nhìn bộ dạng nhễ nhãi mồ hôi của Lâm Tri Hiểu: “Cậu vất vả rồi!”

“Không vất vả, Tiểu Mật Nguyệt ra rất nhanh.” Khuôn mặt mệt mỏi nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.

Chỉ là bây giờ cô quá mệt, tay cũng không nhấc lên nổi.

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, mai bọn tớ lại tới thăm cậu.” Bùi Nhiễm Nhiễm không nỡ tiếp tục quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng rời đi.

Cảnh Thần Hạo cùng Bùi Nhiễm Nhiễm đi ra ngoài, anh chỉ một mực đi ra ngoài, bỗng nhiên bị Bùi Nhiễm Nhiễm kéo lại.

“Mình đi xem Tiểu Mật Nguyệt đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay anh, đoán chắc tới giờ Thích Thịnh Thiên vẫn chưa nhìn qua đứa bé.

Cái này Cảnh Thần Hạo không thể phủ nhận, đổi lại là anh anh cũng sẽ quan tâm cô trước, vì người cực khổ là cô, cô đáng được quan tâm hơn.

Đến phòng giữ trẻ mới sinh, không thể trực tiếp ôm bé, chỉ có thể nhìn qua lồng kính giữ ấm.

“Trông có vẻ……” Cảnh Thần Hạo nhìn bé gái da đỏ đỏ, nhăn nhăn, “Không dễ thương.”

“Anh nói cái gì? Con nít khi sinh ra đều như vậy, qua vài ngày sẽ khác ngay.” Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ hận không thể lập tức kéo anh đi, chỉ là bây giờ cô còn muốn nhìn Tiểu Mật Nguyệt thêm một lúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play