Thực sự là quá đáng lắm rồi.

Thích Thịnh Thiên thấy bên trong đột nhiên có âm thanh lớn, thì biết cô ta có nhà, nhưng lại không chịu mở cửa cho anh.

Không mở cửa sao nói rõ được đây!

Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.

Tuy âm thanh ti vi rất lớn, nhưng Thích Thịnh Thiên ở bên ngoài vẫn nghe rất rõ, nhưng đột nhiên lại không còn tiếng động.

Lâm Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm, anh ta cuối cùng cũng đi rồi!

Dựa vào ghế sofa, ăn khoai tây, nghe tiếng âm thanh to như thế, cô làm thế có bị tố là quấy nhiễu xóm làng không?

Vẫn nên mở nhỏ xíu.

Tắt âm thanh đi, âm thanh ti vi cũng nhỏ lại, cảm thấy cả thế giới như yên tĩnh đi rất nhiều.

Không bị Thích Thịnh Thiên làm phiền, thật là quá thoải mái rồi.

Thời khắc hạnh phúc thế sao mà nhớ anh ta được!

Cô cắn 1 miếng khoai tây thật mạnh, đột nhiên nghe thấy có tiếng động ở lầu trên, cô ngẩng đầu nhìn nóc nhà, rõ ràng là trên lầu không có người mà!

Trên lầu bỗng xuất hiện 1 bóng người, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thích Thịnh Thiên đi xuống, miếng khoai tay trong miệng bị lãng quên.

Sao anh ta lại leo từ trên lầu xuống?

Anh ta lại leo từ ban công vào?

Anh ta thật đáng sợ!

“Anh đừng qua đây! Tôi sẽ tố cáo anh, tự ý xông vào nhà dân!” cô từ từ cử động thân thể, trời ơi!

Ai đến cứu cô với!

Thích Thịnh Thiên nhìn cô đang mặc bộ đầm ngủ, trân chần ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm 1 bịch khoai tây lắc lớn, trước mặt là ti vi, nhìn bộ mặt tiêu diêu của cô, đâu có vẻ tức giận như vừa ở trong căng tin.

Anh lo cô tức giận là thế, nhưng còn cô thì sao?

“Đừng qua đây, cô không có vũ khí trong tay!”

Bịch khoai tây bỏ đổ về hướng anh, tự mình không dám ngẩng đầu nhìn, “Cứu mạng! Tự ý xông vào nhà dân.”

Lâm Tri Hiểu!” miếng khoai tay trên người anh rơi xuống, anh lấy cái bịch rỗng còn sót lại trên tay cô, “Quay lại đây!”

“Đừng!” Cô rút chân lại, chuẩn bị rời khỏi ghế sofa.

Cô vừa thấy anh thì khẩn trương, lại muốn bỏ trốn.

Tội nghiệp cô 1 chân vừa chạm đất, chân kia đã bị anh kéo lại, cả người dựa vào anh, má dính sát vào ngực anh, nghe thấy tim anh đang đập rất mạnh.

“Thích tổng, tim của anh tôi đã đóng gói kỹ lắm rồi, anh tự mình coi còn có gì rơi rớt không.” Cô cố gắng ngước về sau, đầu cô vừa rời khỏi, lại bị anh ôm chặt vào lòng.

Tư thế đó là sao?

Sao anh không nói gì?

Hai tay nhỏ của cô kéo lấy áo anh, từ từ di chuyển lên, “Thích...”

“Đừng nói chuyện!”

Đừng nói chuyện, cũng sẽ không hôn anh ta!

Nhưng anh ta xông vào như thế, lại ôm cô mà không nói gì, muốn làm gì đây?

Đùa cô cho vui, giờ lại xin lỗi!

Cô từ từ rút chân phải lại, chân trái dẫm mạnh lên chân lớn của anh, đầm ngủ bị nhăn lại, đôi chân trắng của cô lộ ra.

Cứ cọ sát vào anh ta thế không tốt lắm.

Tư thế đó có chút gợi tình.

“Thích tổng, có thể đổi tư thế được không?” Cô cảm thấy vậy không thoải mái?

“Hiểu Hiểu, em đang dụ dỗ anh.” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn mặt cô, 1 tay dựa sau gáy cô, lòng rung động.

“Ừm...ú”

Cô nói đổi tư thế ôm, chứ không nói hôn mà?

Thân thể cô đột nhiên bị ngã xuống ghế sofa, lưng còn 1 ít tàn dư của khoai tai, thân hình cao lớn che lấp cô, đôi tay nóng rực đi vào trong đầm ngủ.

Sao cô về nhà lại thay đồ?

“Thích..tổng, đừng!” Cô đang tức giận!

Anh lại giở trò lưu manh đó ngay lúc này!

Hơi thở nóng hổi dựa sát tai cô, thấp mà khàn khàn, “Nhưng em muốn...mà.”

Cô không phải tự nguyện, bị anh làm cho nỗi hứng.

“Trong lòng kháng cự.” Đôi mắt cô mở to nhìn anh, nhưng phản ứng cơ thế không có cách khống chế được.”

“Hiểu Hiều...”

Âm thanh này như khơi gởi dục vọng, cô tự nhiên bắt đầu chìm đắm, đôi chân kẹp vào hông anh, “Ừm...”

Âm thanh gợi tình đó không phải cô phát ra, tuyệt đối không!

Sao cô thấy người đàn ông trên đó đang cười cô, xấu hổ, xấu hổ vô cùng.

Cô cũng không muốn ở sofa làm chuyện này, sau này sao có thể ngồi vào sofa ấy.

Cuộc ân ái triền miên cũng kết thúc, giờ họ đã trên giường.

Lâm Tri Hiểu khóc không ra nước mắt, cô nhấc ngón tay kên, nhẹ quay người, tiến gần vào lòng anh.

Anh từ trong ban công đi vào, cửa phòng không mở!

Hành lý của anh không lẽ ở ngoài?

Hay là lại bị mất?

“Thích Thịnh Thiên! Hành lý của anh có phải còn bên ngoài! Lấy hành lý của anh cút đi!”

Cô biij giày vò lâu như thế, thực là không xuống nổi giường.

Nhưng bụng cô đang đối, chưa ăn cơm tối, lúc này ra ngoài trời đã tối.

“Vừa nãy đút em no rồi, giờ đuổi anh đi? “ sao cô lại tuyệt tình như thế!

Lúc cô đang định nói, lại bị thân dưới anh đè lên,ánh mắt nhìn vào thân trên đang lõa thể của anh, cô nhớ cô chưa từng hôn anh, sao lại có vết hôn?

Nhất định cô không nhớ nhầm.

“Anh cũng hưởng thị rồi, chúng ta không ai nợ ai, anh có thể đi rồi.” Nhưng mong hành lý của anh vẫn con!

“Anh nợ em, cả đời không trả hết, nên anh ở lại gánh nợ.” Anh vui vẻ vì trên người cô cong vết tích của anh, cảm giác này thật tuyệt.

“Anh không nợ tôi! Tôi chỉ hận anh! Ghét anh!” Cứ quay cô vòng vòng.

Trời mưới biết sau khi họ xảy ra chuyện đó lòng của cô khinh thường mình thế nà, cảm thấy khó chịu ra sao, nhưng kết quả thì sao?

Họ vốn không xảy ra chuyện đó, đều là lừa cô!

“Chuyện này rất nghiêm trọng, em ghét tôi, tôi chỉ có trách nhiệm chọc em vui, Hiều Hiểu,, cười cái coi.” Anh đưa ngón tay nựng cằm cô, từ từ hướng sát mặt cô, “Cười mà...”

“Thích Tổng, không phải con gái nào cũng thích chiêu này của anh.” Cô không thèm cười.

Cô đâu phải là người bán nụ cười.

Giờ anh đè nặng lên người cô, sao lúc đó không có cảm giác?

“tôi đói, anh cứ ngồi đó chọc tôi cười, chi bằng chúng ta ăn bữa cơm, như vạy tôi càng vui.” Cô cười đáp.

Bàn tay nóng hổi của anh từ trên cằm đột nhiên sờ xuống bụng cô, cả người cô như có luồng điện chạy qua.

“Nhìn bộ dạng chắc là đói rồi.”

Lâm Tri Hiểu mở mắt nhìn anh, đôi bàn tay chống lên ngực anh, rút chân rời khỏi thân thể anh.

“Tôi không quản anh nữa, anh cứ giữ đó, tôi đi ăn cơm.” Giờ cô cũng không muốn nấu cơm, ra ngoài ăn.

Khi hai người mặc đồ xong ra ngoài, bên ngoài ngoài xe của 2 người, đất trống trơn.

“Tri Hiểu, sao an ninh khu phố của em rất không an toàn.” Đồ Hiểu Hiểu mua cho anh cũng không thấy.

“Anh có thể đi thẳng vào nhà tôi, không lạ, Thích tổng có là tiền, tự mình mua lại là được.” Cô ngồi vào trong xe.

Thích Thịnh Thiên ngồi vào ghế phụ, đã nhanh chóng thắt dây an toàn.

“Anh không cảm thấy mình nên lái xe sao.” Cô vừa bị ức hiếp thảm đến thế, người đàn ông này không có chút tự giác.

“Anh cũng thấy thế.” Anh lập tức tháo dây an toàn ra, nhìn cô, trực tiếp di chuyển đến chỗ tay lái.

Lâm Tri Hiểu thấy động tác của anh, dường như ngay lập tức xuống xe.

Xuống xe rồi ngồi vào ghế sau, không thèm ngồi đằng trước, ngồi trên đó dễ bị ah bỡn cợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play