Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy cô vẫn là không nên tham gia nữa, chuyện này đợi giữa hai người bọn họ từ từ giải quyết

“Trí Hiểu, cậu còn nhớ hôm qua Trần Nhan đến văn phòng của tớ không, trên người cô ta có mùi thuốc lá?”

Phụ nữ mang thai không thể hút thuốc

“Có mùi thuốc cũng không thể nói rõ điều gì, cô ta có thể ở cùng với bạn bè hút thuốc, có thể cô ta không có chú ý” Lâm Trí Hiểu vừa nói vừa gật đầu, bản thân muốn tin vào nhận thức của mình

Được thôi, bị cô ấy đánh bại rồi!

“Vậy cậu mà không có việc gì, tớ đi trước đây”

“Tớ không có chuyện, cậu đi đi!” Lâm Trí Hiểu trên khuôn mặt vừa mới khóc qua gượng cười, chỉ là cánh cửa này phải làm sao đây?

Hậu cần làm sao mà vẫn chưa đến sửa?

Sau khi Bùi Nhiễm Nhiễm từ trong văn phòng của Lâm Trí Hiểu đi ra, thì đi thẳng về phía văn phòng của Cảnh Thần Hạo

“Thích Thịnh Thiên cậu ta sẽ không thật sự làm chuyện dại dột chứ?”trong lòng của cô có chút lo lắng

“Sẽ không, cậu ta so với trí tưởng tượng của em lý trí hơn nhiều”

Nhìn điệu bộ chắc chắn của anh ấy như thế, cô cảm thấy bản thân có thể là nghĩ nhiều rồi

……

Hiếm khi hôm nay cảm thấy buồn ngủ hơn, đã đến muộn rồi, bọn họ tiện đó cũng về sớm luôn

Dương Dương Noãn Noãn đi học lâu từ trước đến nay, đều là người giúp việc trong nhà đi đón, bọn họ hiếm có dịp được đi đón bọn trẻ một lần

Đi vào trong khuôn viên trường mầm non, thì bị vô số ánh mắt nhìn chú ý, đối với điều này Bùi Nhiễm Nhiễm đã quen rồi

Dương Dương Noãn Noãn nhìn thấy hai người bọn họ, phấn khích chạy đến, đương nhiên chạy đến là tiểu cô nương Noãn Noãn rồi, Dương Dương ở phía sau khuôn mặt trầm ổn bước từng bước lớn, đi theo sau Noãn Noãn

Bùi Nhiễm Nhiễm mỗi một tay dắt một đứa trẻ đi ra phía bên ngoài, đại Boss một mình đứng ở ngoài cùng

Quả nhiên người cha đều là không có cảm nhận sự tồn tại như thế sao?

Sau khi lên xe, càng là hai tiểu bảo bối mỗi đứa một trái một phải ngồi bên cạnh Nhiễm Nhiễm, mà anh thì bị đẩy lên ngồi trên ghế phụ lái

Địa vị gia đình đáng lo à!

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn muốn tôi lên lái nữa sao?” đại Boss mặt lạnh nhìn người lái xe bên cạnh

Tiểu Dương nào dám trả lời, lập tức lái xe rời khỏi đó

Trên xe, bàn tay bé nhỏ của Noãn Noãn xoa lên bụng của cô, “mami, em gái ở bên trong ngoan không?”

“Ngoan” một đứa trẻ bé tý như vậy, thai động vẫn còn rất xa vời

“Con trước đây cũng ngoan như vậy chứ?” Noãn Noãn hiếu kỳ nhìn cô, trong bụng của mami có em gái chuyện này thật thần kỳ!

“Ngoan” Bùi Nhiễm Nhiễm xoa xoa mái tóc của cô bé, hiền dịu nói, “Noãn Noãn trước đây rất ngoan à”

“Em gái nhỏ khi nào thì mới có thể chui ra? Con rất muốn nhanh chóng nhìn thấy em ấy!” Noãn Noãn lưu luyến luyến tiếc xờ lên cái bụng nhỏ, nhưng bằng phẳng à, cái gì đều không có cảm nhận được

“Vẫn còn phải đợi thêm 8 tháng nữa” tính toán như thế, không phải là vào năm sau rồi hay sao!

Thời kỳ mang thai thật sự lâu dài chậm dãi

Đại Boss ở phía trước nghĩ đến cũng là vấn đề giống thế, 10 tháng à!

Anh phải bị kìm nén 10 tháng!

Vả lại còn không phải là vì đứa con của anh kìm chế 10 tháng!

Đại Boss bỗng nhiên bị bản thân cảm động đến rồi

Không khí trong chiếc xe đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn bóng hình lạnh lùng ở phía trước

Anh ấy làm sao vậy?

Noãn Noãn cũng đều không nhìn Cảnh Thần Hạo ở trước, mami, daddy không vui sao?”

“Vui” Cảnh Thần Hạo từ trong hàm răng cố gượng nói ra hai từ, không có ngoảnh đầu lại nhìn bọn họ lấy một cái

Dương Dương nhìn mami, daddy và mami có phải có hiểu lầm không?

Nhưng mà trên biểu hiện nhìn bọn họ khá bình thườn

Chú Tề ở nước ngoài bận rộn rồi, sự hiểu lầm trước đây giữa daddy mami vẫn chưa có giải quyết sao?

Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng ôm lấy vai của Dương Dương, cúi đầu kề sát vào tai của cậu bé nói, “sau này cố gắng ở bên daddy”

“Ừm” Dương Dương đáp lại một tiếng

Cảnh Thần Hạo giả vờ không có nghe thấy, anh không cần con trai ở bên, chỉ muốn cô ở cùng!

Lời nói vừa rồi của cô ấy là có ý gì?

Lại muốn biến mất không bằng?

Không được, sau này đi đâu đều sẽ mang theo cô ấy

……

Lâm Trí Hiểu tan làm lái xe một mạch về nhà, thì phát hiện hai chiếc xe dừng ở trước cửa nhà, lại chạy đến đây làm cái gì?

ở trước mặt của cô thể hiện ân ái?

Vốn dĩ muốn lái xe bỏ đi thằng, nhưng ở đây là nhà của cô, lại không phải là của người khác, muốn rời đi cũng là bọn họ rời khỏi đây!

Còn chưa kịp xuống xe thì nhìn thấy Thích Thịnh Thiên đi đến, Trần Nhan ở phía sau khuôn mặt mỉm cười

Cô vừa mới xuống xe, thì đã bị Thích Thịnh Thiên kéo cô tay lại, “bỏ ra bỏ ra, Thích Thịnh Thiên anh bỏ tay tôi ra”

“Tiểu Thiên Thiên, đối với mỹ nữ làm sao có thể tàn nhẫn như thế chứ! Phải dịu dàng biết không?” Trần Nhan dựa lên phía bên cạnh chiếc siêu xe màu vàng, trong tay quay quay kính râm, “điệu bộ như thế của anh là không có người phụ nữ nào thích ca, cũng chỉ có em mới tiếp nhận anh thôi, em thấy anh vẫn nên là theo số mệnh đi!”

“Đúng đúng, Trần tiểu thư nói vô cùng đúng, Thích tổng ngài nhanh chóng buông tôi ra, các vị thành đôi thành cặp bay đi, không ở lại trước mặt tôi à” cô nỗ lực muốn gạt bỏ tay của anh ta, không ngừng giựt tay ra ngoài

Thích Thịnh Thiên cả người đều muốn bộc phát rồi, vừa rồi khi đưa Trần Hiểu đến đây rõ ràng là nói rằng ở trước mặt của Lâm Trí Hiểu giải thích rõ mọi chuyện, nhưng mà cứ khi đến trước mặt của Lâm Trí Hiểu, cô ta làm sao lại bắt đầu nói lung tung rồi!

Thật sự muốn tiến lên phía trước xe rách cái miệng đó của cô ta!

“Tiểu Thiên Thiên, không nghĩ đến anh là người đàn ông như thế, đối với một người phụ nữ đeo đuổi không dứt, thân phận của anh đâu? Không muốn nữa rồi sao?” Trần Nhan đeo mắt kính râm lên, đẩy lên chút, “Hiểu Hiểu, nam sợ vào sai nghề, nữ sợ gả lầm chồng, cô phải nhìn rõ kỹ vào à! Anh ta có thể gả hay không!”

Lâm Trí Hiểu gạt đi không nổi tay của anh ta, chỉ bất lực nhìn Trần Nhan, “không phải là Trần tiểu thư cô nhìn rõ hay sao? Anh ta là vị hôn phu của cô!”

“Ồ…cảm ơn sự nhắc nhở của cô, tôi suýt chút nữa quên mất! Thì ra hàng giả không có danh dự đây là vị hôn phu của tôi!” ngón tay trắng nõn của Trần Nhan gõ gõ nhẹ lên môi dưới, không để tâm nói, “thực tế tôi không để ý anh ta ở bên ngoài vờn hoa ghẹp nguyệt, nhớ về nhà là được rồi!”

Thật sự đại độ!

Lâm Trí Hiểu không nói được gì!

Trần Nhan không để tâm, nhưng mà cô để ý à!

Mắt nhìn Trần Nhan đang mở cửa xe, Thích Thịnh Thiên ấn mạng cô lên cánh cửa xe, “Trần Nhan, giải thích!”

“Giải thích cái gì? Anh sau khi uống say giở tính lung tung phát sinh ra chuyện không thể mô tả?” cô rướn đôi mày lên, “Hiểu Hiểu, cô phải chú ý à! Anh ta tửu lượng không phải là rất tốt”

Lâm Trí Hiểu lúc này chỉ muốn kêu hai người bọn họ đều đi thật xa, đừng có xuất hiện ở trước mặt của cô

Đặc biệt là Thích Thịnh Thiên đang lôi kéo tay của cô!

“Thích tổng, tôi thấy anh vẫn nên đi trước đi!” cô dùng cánh tay còn lại véo lên cổ tay của anh ta, véo véo véo!

“Hiểu Hiểu, đau…” Thích Thịnh Thiên cúi đầu xuống nhìn cô ấy, không thèm để tâm đến Trần Nhan ở phía trước

“Nhưng mà tôi càng đau à! Anh kéo tay của tôi không buông ra” Lâm Trí Hiểu nhìn thấy trên cánh tay anh đột nhiên xuất hiện mấy vết đỏ, trong lòng cũng có chút nhút nhát ẩn náu

Cánh cửa xe trước mặt bọn họ một đóng một mở, tiếp đó chiếc siêu xe màu vàng từ trước mặt bọn họ lướt qua phóng đi mất

Thích Thịnh Thiên không kiểm soát giựt giựt, người phụ nữ đó thật sự quá đáng ghét!

Trong lòng Lâm Trí Hiểu nghĩ xong rồi, cô sẽ bị ăn chắc rồi!

Bây giờ thời gian đảo ngược còn kịp không?

Cô tuyệt đối không xuống xe!

“Thích tổng, vị hôn thê của ngài giận rồi? Ngài còn không đuổi theo?” cô gạt tay, không ngừng gạt tay, chỉ muốn thoát khỏi từ trong bàn tay của anh ta

“Bọn anh đã hủy bỏ hôn ước rồi” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn cô, nâng cao lên đôi tay bị nắm chặt của hai người, “Hiểu Hiểu, em thật tàn nhẫn!”

“Thích tổng, anh thật sự là khiến tôi theo anh mà mở mang tầm mắt” trong lòng cô thật sự có chút khó chịu, “cho dù là anh không thích cô ấy, đứa trẻ là vô tội”

Đối với phụ nữ không chịu trách nhiệm xem như không là gì, đến đứa trẻ đều không quản nữa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play