Chẳng qua, Thích Thịnh Thiên không ngờ, lời trong lòng anh lại bị người phụ nữ to gan nói ra.

Nhìn hai báu vật sống trước mắt, Bùi Nhiễm Nhiễm cười cong mắt, “Tôi cảm thấy 2 người khá hợp, dứt khoát thành 1 đôi là được.”

Đương nhiên, giọng vẫn khàn đặc, cô sẽ không lộ giọng thật ra cho người ngoài, cũng như bề ngoài cũng vậy.

Lời nói xong, Mẫn Lệ và Đường Tư Điềm đồng thời hừ 1 tiếng, mặt chê đối phương.

Đường Tư Điềm trừng mắt nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm 1 cái, “Giọng cô khó nghe quá, như con quạ vậy, chẳng qua như vậy hợp với ngoại hình của cô.”

“Ừ, vậy đừng nghe, cần gì ép bản thân chịu khổ.” Bùi Nhiễm Nhiễm phản kích lại, Đường Tư Điềm tự nhiên bị lép vế, nhưng trước mặt Cảnh Thần Hạo, cô lại không dám tức giận, chỉ ủy khuất nhìn anh Đường Sóc.

Ánh mắt Đường Sóc đầy vẻ tỏ mò, trong lòng để tay cái like cho cô.

Phụ nữ Cảnh Thần Hạo mang đến, quả là khác biệt.

“Anh Hạo, hôm nay các món đều là em chọn, đều dựa theo khẩu vị của anh.” Đường Tư Điểm thấy anh trai không giúp, chỉ có thể quay đầu, yêu kiều ngọt ngòa nói với Cảnh THần Hạo, mùi nước hoa nồng nặc khiến người đàn ông nhịn không được nhíu mày.

Anh lạnh lùng ừ 1 tiếng, giây sau, lại quay đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Cô thích món thanh đạm không?”

“Tôi không kén.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngây người, nhưng vẫn thoải mái trả lời.

“Ừ, lên đồ ăn.” Cảnh Thần Hạo gật đầu, vẫy tay, phục vụ chờ bên ngoài cung kính bưng món ăn vào.

Đường Sóc và Mẫn Lệ mắt đầy nghi ngờ, nghi ngờ mắt của bản thân có vấn đề.

Cảnh Thần Hạo lại đối tốt với xấu nữ như vậy? Không phải luôn không gần nữ sắc sao? Thậm chí còn mù mặt…

Sao đổi khẩu vị rồi? Không lẽ từ thất tình đi ra rồi?

“Uống sữa, không được uống rượu.” Cảnh Thần Hạo để lon sữa Silk trước mặt cô.

“Tôi đương nhiên không uống rượu, rượu rồi sẽ làm sai chuyện.”

- ----------- --------------

Mẫn Lệ chịu không nổi cảnh 2 người ân ái, “Hôm nay hoan nghênh tớ về, đừng có ở đó ân ái! Hôm nay, không say không về!”

Đường Tư Điềm cực kỳ chịu không nổi 2 chữ ân ái, tức để đập tô đũa, nhưng nhìn anh Hạo đến chút phản kháng cũng không có.

Không lẽ anh thừa nhận rồi?

Sao có thể!

Nếu thua cho người phụ nữ trước, cô còn tâm phục khẩu phục. Nhưng người trước mặt vừa già vừa xấu, rốt cuộc từ đâu chui ra!

Đường Tư Điềm quay đầu nhìn anh trai, nhỏ giọng, “Anh, tra giúp em người phụ nữ già này.”

“Chuyện này, anh không dám nhúng tay.”

Đường Sóc nhíu mày, không nguyện ý mạo hiểm vì cô.

Không cần biết ngoại hình Bùi Dĩ Hàn thế nào, nhưng dựa vào nhiều năm nay, cô là người phụ nữ đầu tiên Cảnh Thần Hạo đến gần, thì không ai có thể chạm vào cô.

Đường Tư Điềm phiền não không thôi, đến anh trai cũng không giúp, xem ra lần này, cô cần tự ra tay.

“Đến, uống rượu!” Mẫn Lệ đưa ly rượu cụng 1 cái, uống cạn.

Đây là rượu Lafite năm 90, uống như vậy thật lãng phí, ngược lại nhìn Cảnh Thần Hạo, anh từ từ thưởng thức, động tác ưu nhã cực kỳ.

Chỉ là, Bùi Nhiễm Nhiễm không ngờ, cuộc tụ họp lâu như vậy, mà Cảnh Thần Hạo tuy uống từ từ, nhưng vẫn say!

TRong 4 người đàn ông, chỉ có Đường Sóc còn tỉnh.

“Tửu lượng của cậu không như trước.” Đường Sóc lắc ly rượu, nhìn Cảnh Thần Hạo.

Cảnh Thần Hạo híp 2 mắt, cười tà mị, “Tôi cố ý đó.”

Câu này Bùi Nhiễm Nhiễm nghe không hiểu, cố ý giả say hay cố ý uống rượu? Chuyện này cũng cố ý được?

Không quản nữa, dù sao cô cũng phải đi, 2 đứa trẻ đang đợi cô, còn không về, sợ sẽ khóc cho coi.

Chỉ là, cô vừa bước đi, tay của người đàn ông kéo lại, “Ai cho cô đi?”

Bùi Nhiễm Nhiễm bị đau tay, cả người bị cố định ở chỗ ngồi, không động đậy được.

Đôi mắt như ưng nheo lại nhìn cô, ánh nhìn không rõ ý vị, ánh nhìn đó, từng tấc tiến đến như muốn bóp nghẹn cô.

Cảnh Thần Hạo miệng nở nụ cười tà tứ, tay từ từ đưa lên, nâng cằm cô lên, “EM… đã trang điểm.”

Đôi mắt sáng đó, như ngôi sao vậy, cho anh đầy hy vọng.

Nếu thông qua trang điểm, có thể biến cô thành cô ấy…

Nghĩ đến đây, ánh mắt nam nhân đột nhiên biến sắc.

- ----------- --------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play