Hai người đứng bên ban công đại khái mười phút, Bùi Nhiễm Nhiễm mới từ từ bắt đầu nói chuyện, "anh vừa nói còn một chuyện nữa là gì?"

"Cô chắc chắn muốn biết không?" anh ta có chút không chắc chắn là cô ta thật sự muốn biết.

"Bây giờ tôi còn gì gọi là không được biết nữa, cái đã đả kích tôi đã quá sâu đậm rồi." Người đàn ông mà cô tin tưởng nhất, lại có phụ nữ bên ngoài, có luôn con gái nữa.

Cho đến ngày kết hôn cô mới biết sự việc, còn chuyện gì thương tâm hơn chuyện đó nữa chứ?

Tề Viễn Dương nhìn vào cái ly trống rỗng trên tay mình, "chả phải cô muốn dùng vi tính sao? Đi thôi!"

Phòng máy tính trống rỗng và rộng rãi, sáng sủa, anh ta có vẻ như thích trang trí đơn giản bằng kính trong suốt.

Cả cái phòng máy tính hiện rõ hình ngũ giác, trong đó có ba mặt tường làm bằng kính trong suốt, những đồ trang trí trong đó càng đơn giản, trên cái bàn dài màu trắng đặt hai bộ vi tính và hai chiếc ghế ngồi, phía bên góc bày hai chậu tiên nhân chưởng, ngoài những thứ đó ra không còn gì đặc biệt.

Tề Viễn Dương lại đổ thêm một ly rượu, Bùi Nhiễm Nhiễm lần này cũng chú ý nhìn vào chai rượu.

Ngành công nghiệp rượu của Cảnh Thị có tỷ lệ rất quan trọng so với phạm vi trong nước và thế giới, cho dù là hàng cao cấp hay cấp thấp đều được người tiêu dùng ưa chuộng, có thể gọi là đứng đầu ngành công nghiệp rượu vang.

Đứng đầu top khởi nghiệp cũng có đối thủ cạnh tranh, đó là An Quân Huyền.

Và Tề Viễn Dương đang uống loại rượu đó không phải của Cảnh Thị, mà là của An Thị.

Tối qua anh ta nói là của người khác tặng, nặng tình khó từ chối đó có phải là An Quân Huyền?

Từ lần trước gặp anh ta ở buổi dạ hội nguyên đán, chớp mắt đã trôi qua lâu rồi.

Tề Viễn Dương bưng ly rượu, bộ dạng thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế màu xanh cỏ, tốc độ mở vi tính rất nhanh, cô ta nghe được âm thanh mở máy, bèn chạy qua đó.

Anh ta ngồi nghiêng, một tay bưng ly rượu lên miệng uống, tay kia đang lay động con chuột.

"Sáng hôm nay Cao Thâm đã gửi tin nhắn cho tôi nói, tình hình cụ thể con vẫn chưa xem qua." Nếu như không phải cô ta muốn xem, anh ta cũng thật sự không có tâm trí xem nữa.

Con tim của Bùi Nhiễm Nhiễm như thắt lại, nhìn vào di chuyển của con trỏ.

Rất nhanh, Tề Viễn Dương mở cái file mà Cao Thâm gửi qua, rất nhiều hình ảnh và clip ngắn bên trong.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Cảnh Thần Hạo mặc trên người hỷ phục màu đỏ đứng bên cạnh bàn đài màu đỏ, và đứng đối diện anh ta là một người phụ nữ cũng mặc hỷ sự màu đỏ.

Bộ hỷ phục đó rất quen thuộc, là bộ hỷ phục của cô ta, cô ta không có ở đó, nhưng anh ta vẫn kết hôn à.

Anh ta kết hôn với ai đây, không cần suy nghĩ nhiều.

Trừ Bùi Nhã Phán ra, không thể là ai khác.

Cô ta thực sự ngốc mà, quả thực là thế kỷ đại ngốc nghếch.

Từng tấm ảnh một được mở ra, cô ta nhìn thấy hai người bái đầu với nhau nữa, đứng mặt đối mặt nhau.

Cánh tay Tề Viễn Dương đang muốn mở tiếp hình ảnh phía dưới, cô ta bỗng ấn lấy tay trên con chuột, "đừng mở nữa! Tôi không muốn xem nữa!"

Ánh mắt của Tề Viễn Dương nhìn vào hai bàn tay đang đè lên nhau, lòng bàn tay cô ấy thật ấm áp, và mềm mại, nhưng mà lúc này anh ta có thể cảm thấy lòng bàn tay cô ta từ từ chảy những giọt mồ hôi lạnh nhỏ li ti.

Cô ta bị ngây người, nhưng anh thì không.

Anh ta từ từ rút cái tay mình ra khỏi lòng bàn tay cô ta, ly rượu tiện thế đổi qua tay phải, uống rượu để che giấu sự rung động nho nhỏ lúc nãy.

Con tim của Bùi Nhiễm Nhiễm như bị cây kim chích vào vậy, cho đến khi anh ta rút tay lại, cô ta mới ý thức được bản thân bị thất thần.

Cô ta biến mất nhưng hôn lễ của anh ta vẫn không bị ảnh hưởng gì, thay một người khác vào là được rồi.

Cô ta đi sang ngồi bên cạnh một cái máy tính khác, như một cái xác không hồn khởi động máy lên, cặp mắt vô thần nhìn vào màn hình đen tối bỗng nhiên sáng lên.

Con tim cô ta hiện lên từng cơn từng con đau buốt, nó giống như cắt nát trái tim bé nhỏ thành tửng mản thịt vụng mới thôi.

"Vù......"

Cô ta thở một hơi thật dài, nhưng cái vị chua chát trong cổ họng và cái vị đắng chát trong tim vẫn còn đó không tiêu tan.

Thì ra thật sự có chuyện đau thương hơn so với việc chồng mình bên ngoài có người phụ nữ khác mà còn có luôn con nữa chứ, đó là chồng cô ta quay lưng lại cưới một người phụ nữ khác, lại còn mặc bộ hỷ phục của cô nữa.

Bọn họ gấp rút đến vậy sao?

Tại sao lại thực hiện ở hôn lễ vốn dĩ thuộc về cô vậy chứ?

Tề Viễn Dương như đang uống rượu, nhưng thật ra là đang nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn thấy cô ta khẽ động con chuột, hai tay như gõ rất nhanh vào bàn phím.

Đánh đánh gõ gõ, một giọt hai giọt ba giọt......

Nước mắt chầm chậm rơi xuống bàn phím, anh ta nhìn xung quanh căn phòng vi tính rộng lớn, nghĩ có nên thêm thứ gì khác vào phòng nữa không?

Ví dụ khăn giấy?

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào tờ giấy ly hôn mới vừa được soạn để trước mặt, tim cô như muốn rớm máu.

Cô ta phát hiện mình rất giận đồng thời lại có chút không đành lòng, đây không phải là một điềm báo tốt.

Anh ta đã đối xử với cô như vậy, có gì mà không đành lòng!

Anh ta là một người đàn ông cặn bã, vô liêm sỉ.

Trước đó rất nhiều tin tức lá cải, cô ta mới thật sự tin lời thoái thác của anh ta, cái gì bởi vì Tô Nhược Nhã giới thiệu anh ta xem mắt nên mới bị ngoại giới đồn đãi như vậy.

Nếu như anh ta không xuất hiện tại hiện trường xem mắt, không có ám thị cho những người phụ nữ đó, thì làm sao mà họ có thể tự nhận là người phụ nữ của anh ta chứ.

Cô ta thật sự quá ngốc rồi!

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện thứ gì màu trắng chắn ngang tầm nhìn, cô ta giật đầu mình về sau một chút mới chú ý trước mặt là khăn giấy.

Cô ta chớp mắt, mới ý thức được mình đang khóc.

Khóc gì mà khóc, vì người đàn ông cặn bã không đáng!

Cô ta nhận lấy khăn giấy nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, gương mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười, gõ lên vài dòng chữ.

"Anh có máy in ở đây không?"

"Có" Tề Viễn Dương liếc nhìn màn hình vi tính, "cô thật sự quyết định rồi à?"

"Chẳng lẽ tôi phải đợi anh ta đến tìm tôi sao?" cô ta trực tiếp ấn vào mục in ấn, chung hình thức hai phần.

"Không phải, hai người chỉ là đính hôn thôi mà? Đã kết hôn đâu?" anh ta thật sự không biết!

Tay phải của cô ta nắm chặt ly rượu, nhìn chăm chú vào những dòng chữ trên màn hình vi tính, bọn họ đã kết hôn rồi!

Cao Thâm đang làm cái quái gì thế, đến cả bọn họ đã kết hôn rồi cũng không biết, dự đoán là toàn A thành này không mấy người biết

Chơi trò kết hôn ngầm à!

Nếu như là anh ta, hận không thể chiêu cáo toàn thế giới.

"Cái này không là trọng điểm." Cô ta nhìn màn hình, gương mặt nhỏ trở nên bình tĩnh, "nếu tôi đem đi đưa, nhất định sẽ bị phát hiện, anh có thể giúp tôi không?"

"Mỹ nữ nhờ giúp, đương nhiên giúp rồi." Chỉ là một bản đề nghị ly hôn nhỏ nhoi thôi, không đến nổi lãng phí hay khổ tâm gì.

......

Bệnh viện Thụy Nhã, phòng bệnh VIP đặc biệt, Cảnh Thần Hạo mặc trên người bộ đồ bệnh sọc trắng xanh dương dựa bên đầu giường, và ngồi bên cạnh anh là Đường Sóc đang ôm Noãn Noãn.

"Anh Hạo! Sắc mặt anh phải trở nên trắng bệch thêm nữa mới được!" Mẫn Lệ lớn tiếng quát lên.

Cái gì mà trắng bệch thêm nữa chứ, chẳng lẽ sắc mặt anh ta hiện chưa đủ trắng bệch sao?

"Đừng có trắng nữa!" cô bé nhỏ nhắn Noãn Noãn đau xót nhìn Cảnh Thần Hạo, trên đầu đang băng bó, gương mặt đẹp trai đã có dấu vết tím xanh và vết sẹo đỏ.

"Daddy thật tội nghiệp......" vẻ mặt Noãn Noãn đau đớn, mámi không có ở đây, đến cả daddy cũng bị thương.

Dương Dương ngồi trên ghế, gương mặt nhỏ cũng không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng bây giờ cậu bé lo lắng nhất là mámi.

Mami bỗng nhiên biến mất, mẹ hiện tại đang ở đâu, ở nơi nào.

Có ăn cơm không, có ngủ không, có muốn quay về không?

"Daddy không sao." Chỉ cần Bùi Nhiễm Nhiễm quay về, anh ta sẽ không sao.

"Em đã chuyển đi rồi!" Mẫn Lệ bỗng nhiên hét lên một câu.

"Chú Mẫn! Chú đã chuyển gì thế?" Noãn Noãn cố gắng ngẩn đầu lên hỏi, nhưng cô bé vẫn không hiểu họ nói cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play