Từ nhỏ cô đã sống trong hoàn cảnh gia đình như thế, thường nghe thường thấy, nên đối với những đồ vật rất có năng khiếu, tự nhiên đều biết vẽ.

Bùi Nhiễm Nhiễm mà anh quen biết là cô gái thông minh nhất, xinh đẹp nhất.

Lúc đó, bác Trai Bùi dẫn anh đến trước mặt cô, giới thiệu đơn giản, sau đó bọn họ chơi cùng với nhau.

Anh còn nhớ lúc đó, cô hay buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm bít, nghiêng đầu nhìn anh, ánh nắng chiếu xuyên mặt cô, nhưng nụ cười trên mặt cô càng rực rỡ hơn ánh mặt trời.

“Anh Lập.”

Đó là câu nói đầu tiên anh nói với cô.

Hai người dần dần quen thuộc, anh cũng không biết từ khi nào, miệng cô không gọi anh là anh Lập nữa, mà chuyển thành Lập.

Sau đó, tình đầu nảy nở, hai đứa bé vô tình bên nhau theo lẽ tự nhiên.

Lúc đó thật hạnh phúc biết bao, nếu không có chuyện 6 năm trước, bọn họ sẽ cứ hạnh phúc như thế.

Cảnh Thần Hạo sẽ không có cơ hội xen vào.

Âu Dương Lập nói không đúng, đó toàn là hồi ức của anh, mà Hòa Miêu nhìn bộ dạng anh như thế, chén trong tay bỗng rớt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ xin lỗi, “Anh Âu Dương, ngại quá, em trượt tay!”

“Không sao! Anh không muốn ăn.” Âu Dương Lập không nhìn cô, cảm xúc anh vẫn chìm trong những hồi ức.

Còn Hòa Miêu cúi đầu nhìn những mảnh vỡ dưới nền nhà, vốn là không muốn cho anh ăn, nên mới đập vỡ.

Trong lòng anh trước giờ không có cô, tìm đến cô chỉ vì cô còn trẻ, cô còn đi học, cô chỉ là thế thân của Bùi Nhiễm Nhiễm mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô không biết nên như thế nào, nhìn anh cái, rồi đứng dậy.

“Anh Âu Dương, em đi gọi người giúp việc qua don.” Cô đứng dậy rời khỏi phòng.

Hòa Miêu đối với việc cô rời đi hoàn toàn không biết, thậm chí anh còn không biết người giúp việc có đến hay không.

Anh vẫn còn sống trong hồi ức cũ, nhưng đột nhiên nghĩ đến những sự việc xảy ra gần đây, trong lòng anh nỗi lửa, đặc biệt là tay của anh.

Anh đã khổ công lập 1 kế hoạch như thế, vậy mà cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này.

Anh không cam tâm, không cam tâm.

……..

Bùi Nhiễm Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi 1 ngày, ngày thứ 2 thì đến công ty.

Tin cô về đến công ty lan truyền rất nhanh, vừa vào văn phòng, đã thấy Lâm Tri Hiểu cầm 1 đồ giữ nhiệt đi vào.

“Nhiễm Nhiễm của tớ, cậu còn sống thật tốt quá!” Lâm Tri Hiểu bỏ đồ trên tay xuống, nhanh chóng ôm lấy cô.

Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy đồ cô vừa đặt xuống, Lâm Tri Hiểu hôm nay lại mang cơm đến công ty.

“Nhiễm Nhiễm, đây là để cầu bồi bổ thân thể, hôm nay mình đặc biệt hầm, nhân lúc nóng ăn chút, nếu không, trưa hâm lại tí.” Lâm Tri Hiểu đưa đồ giữu ấm cung dâng như bảo vật.

“Ừ ừ, để đó đi! Trưa rồi tính.” Cô mưới ăn sáng, vẫn chưa muốn ăn.

Đặc biệt là canh gà đại bổ như thế.

“Nhiễm Nhiễm, cậu làm tớ chết khiếp, tớ còn cho rằng cậu, cậu…” Lâm Tri Hiểu nhìn cô, những đau khổ trong thời gian qua trào dâng.

Cô không tài nào nói lên sự khó chịu trong lòng, may mà cô vẫn còn sống tốt.

“Tớ phước lớn mạng lớn, sao có thể chết như thế!” Cô giả bộ làm vẻ thanh thản.

Cô thật không ngờ bên ngoài lại có lời đồn như thế.

Âu Dương Lập thật là tốn nhiều công sức.

Lấy biển số xe giả, khiến cô cho rằng Cảnh Thần Hạo đã chết, rồi tạo cảnh xe lao xuống hồ, khiến Cảnh Thần Hạo nghĩ cô đã chết.

Cái đầu óc giỏi thế, sao không đi làm đạo diễn đi.

“Đúng đúng đúng, sao cậy nhanh vậy được, phụt phụt phụt, sẽ không, Nhiễm Nhiễm của tớ sẽ sống đến 99 tuổi!” Lâm Tri Hiểu vui mừng nhìn cô, “Tớ đi làm việc trước, mấy ngày nay chẳng ai tập trung làm, Đại Boss thời gian này bận lắm đây, cậu cũng vất cả rồi!”

“Cậu còn vất vả hơn tớ, cậu đi đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm mắt nhìn cô rời khỏi phòng làm việc.

Thực ra Cảnh Thần Hạo không sắp xếp công việc gì cho cô, thời gian cô không ở đây, toàn bộ công việc đều do Ứng Ngữ làm, còn có Lâm Tri Hiểu.

Điện thoại của cô cũng bị Cảnh Thần Hạo thay cái khác, nhưng không còn số luên lạc cụ, cô tìm trong máy tính số điện thoại của Hòa Thảo.

Gọi qua đó.

Nửa tiếng sau, bọn họ gặp ở 1 quán cà phê.

Hòa Thảo làm khách mời cho bộ phim của Cao Thâm, dù chỉ xuất hiện có 10 phút, nhưng khán giả vô cùng ấn tượng với cô diễn viên mới với hình tượng trong sáng này.

Sau đó có 1 bộ phim đề tài thanh xuân vườn trường cũng mời cô làm nữ chính, giờ đang bắt đầu quay.

Bùi Nhiễm Nhiễm đặc biệt đặt 1 phòng riêng, lúc cô ta đến còn mang kính râm, và khẩu trang, giả trang giống như 1 đại minh tinh sẽ bị theo dõi.

“Chị Bùi.” Cô vào tới thì tháo khẩu trang và kính râm xuống, cười nhẹ ngồi đối diện cô.

“Muốn uống gì, em cứ gọi! Chị mời!” Hòa Thảo cười nói.

Hòa Thảo thấy ngại nhìn cô, “Để em mới, trước đây chị giúp em rất nhiều, kiểu nào cũng phải do em mời.”

“Vậy được.” Cô không từ chối nữa.

2 ly cà phê nhanh chóng được bưng lên, Hòa Thảo cầm ly cà phê nhìn cô, “Chị Bùi, có thể gặp lại chị thật tuyệt.”

Mấy ngày trước, thành phố A nổi lên chuyện, Cảnh Thần Hạo ở bên sông vớt xác ai đó, có thể khiến anh kích động như thế, nhất định là chị rồi.

May mà chị vẫn còn sống.

“Chị không dễ chết thế đâu, đặc biệt là không thể để người khác được như ý.” Bùi Nhiễm Nhiễm bưng ly cà phê nhìn cô cười, rồi uống.

2 người ở phòng riêng nói 1 hồi, Bùi Nhiễm Nhiễm từ trong túi lấy điện thoại ra, ấn vài cái, màn hình vẫn màu đen.

Cô bỏ điện thoại lại vào túi, “Điện thoại chị hết pin rồi, có thể mượn điện thoại em gọi cuộc gọi không?”

“Được chứ.” Hòa Thảo lập tức đưa điện thoại ra, cho cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chiếc điện thoại có vẻ mới, điện thoại trước đây của Hòa Thảo, không phải vậy.

Nhìn mức độ mới cũ, chắc là chưa mua bao lâu.

“Mật khẩu 0606.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhập mật khẩu, trước mặt cô ta, gọi về nhà, bên trong là giọng của Dương Dương Noãn Noãn, trái tim cô trở nên ấm áp.

Cô cúp điện thoại, trả điện thoại cho cô, “Em đổi điện thoại.”

“Điện thoại trước đây mất rồi, còn bị ông bầu chửi cho 1 trận, nhưng em thấy không sao, trong điện thoại cũng không có hình ảnh riêng tư gì.” Hòa Thảo ngại ngùng nhìn cô, “Điện thoại đó dùng lâu rồi, có lẽ ông trời cũng thấy em nên đổi cái khác.”

“Cái cũ không đi cái mới không đến.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười, nhìn bộ dạng của cô không giống nói dối.

Lúc trước người dùng điện thoại của cô gửi tin nhắn cho cô, vốn không phải là cô.

Có thể đây đều là kế hoạch của Âu Dương Lập, thần không biết quỷ không hay ăn cắp điện thoại của cô, sau đó lại dùng nó nhắn tin cho mình.

Quả nhiên anh đã không còn là Âu Dương Lập 6năm trước, thật là thâm sâu khó đoán.

2 người ngồi thêm xíu nữa, thì rời khỏi quán cà phê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play