Cô ngồi ở sofa nhìn vào hai người đối diện, nụ cười giả tạo trên mặt Tào Lệ Phi cô đã thấy được nhiều năm rồi, nhưng lại không lúc nào lại chói mắt như bây giờ.

“Tại sao không vui, chúng ta có con, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.” Hòa Thảo nghiêng đầu nhìn vào Tào Lệ Phi, “Dì à, anh Âu Dương nhất định sẽ rất vui.”

“Ha ha nói cô ngốc vẫn đúng là ngây thơ thật!” Liêu Vi liếc mắt lên báo trên bàn trà, trên đó là tin tức của hôm dạ hội nguyên đán, trông ra Tào Lệ Phi cũng đang quan tâm đến tin tức của Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Cô là ý gì?” Hòa Thảo có chút bực bội, nhưng tiếng của cô vẫn khá ôn hòa, lần đầu tiên đến nhà, không thể để lại ấn tượng không tốt cho mẹ chồng tương lai.

Anh Âu Dương không thích.

“Anh ấy không thích cô, cô có con anh ấy anh ấy cũng sẽ không thích cô, huống chi tôi cũng sẽ không ly hôn với anh ấy, cô từ bỏ ý định này đi!” Cô nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài truyền vào, cô đã quá quen thuộc với âm thanh này.

Là Âu Dương Lập trở về.

“Người phụ nữ anh ấy thích là Bùi Nhiễm Nhiễm, chính là Bùi Dĩ Hàn trước đó cô quen biết, chuyện này mẹ chắc sẽ rất rõ, cô không tin có thể đi hỏi mẹ, bà ấy có thể còn nói cô nghe bà ấy làm sao cắt đứt tình cảm của đôi tình nhân yêu nhau Lập và Bùi Nhiễm Nhiễm.” Lời nói này của cô không những nói cho Hòa Thảo nghe thấy, càng nói cho Âu Dương Lập nghe thấy.

Ngày xưa Tào Lệ Phi không đồng ý bọn họ ở bên nhau, bây giờ càng không đồng ý.

Tào Lệ Phi nghe được lời của cô, khuôn mặt nhỏ ngụy trang cuối cùng lạnh đi vài phần, đặc biệt nghe được tiếng bước chân của con trai mình bước vào.

Hòa Thảo nhìn thấy vẻ mặt u ám của Âu Dương Lập bước vào, cô lập tức từ sofa đứng dậy, “Anh Âu Dương, em mang thai rồi, con của anh.”

Cô một tay chỉ vào bụng mình, một tay khác cầm lấy phiếu kết quả đưa trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ cười ngọt ngào, “Anh Âu Dương!”

Âu Dương Lập một tay cầm lấy phiếu kết quả trên tay cô, không nhìn lên đó, trực tiếp xé đi, vứt vào thùng rác kế bên, “Muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa cô! Biến mất trước mặt tôi!”

Cô dùng nhiều tiền tìm người ngụy tạo phiếu kết quả, anh không ngờ nhìn cũng không thèm nhìn liền vứt đi, nhưng anh nói là lời gì, cái gì gọi là biến mất trước mặt anh?

“Anh Âu Dương, anh có phải chưa nghe rõ lời của em sao? Em nói là em mang thai đứa con của anh, chúng ta sau này sẽ có một đứa con rất dễ thương! Anh vui không?” Hòa Thảo đi về hướng Âu Dương Lập, vẻ mặt vui mừng.

“Phá đi!” Âu Dương Lập lui về một bước, lạnh lùng nhìn cô, anh sẽ không lấy đứa con trong bụng Hòa Thảo.

Người anh thích là Bùi Nhiễm Nhiễm, anh cho dù là muốn sinh con, anh cũng chỉ muốn Nhiễm Nhiễm sinh cho anh.

“Em không!” Cô che lấy bụng, vẻ mặt ấm ức nghiêng đầu nhìn vào Tào Lệ Phi, “Dì ơi, dì thấy anh Âu Dương anh ấy không ngờ, không ngờ không cần đứa con của chúng con.”

Tào Lệ Phi đứng dậy ôm lấy Hòa Thảo, giận dữ liếc nhìn Âu Dương Lập, “Lập Nhi, đây là con của con, con còn không muốn chịu trách nhiệm, muốn Âu Dương gia chúng ta không có đời sau sao?”

“Mẹ. Không phải đâu, Nhiễm Nhiễm trở về rồi! Chúng ta sau này sẽ có con!” Anh làm sao có thể để Âu Dương gia không có đời sau, không thể nào.

“Con và người phụ nữ kia không có thể nào, mẹ là sẽ không đồng ý đâu, cô ta bây giờ bên cạnh đã có Cảnh Thần Hạo, hơn nữa còn có đứa con gái mang dòng máu lai, vừa nhìn là biết lúc ở nước ngoài lăng nhăng với kẻ khác, Cảnh gia không chê con dâu như thế, sĩ diện của Âu Dương gia chúng ta không cho lấy người phụ nữ thế kia!” Thái độ Tào Lệ Phi rất kiên quyết, bà không thể nào để Bùi Nhiễm Nhiễm bước chân vào cửa của Âu Dương gia.

Ngày xưa không được, bây giờ càng không được!

“Mẹ, đây là chuyện của con, ngày xưa mẹ can thiệp chúng con đã thôi rồi, con đã nghe lời mẹ kết hôn với người phụ nữ con không thích, bây giờ con và Liêu Vi ly hôn, con muốn ở bên Bùi Nhiễm Nhiễm!” Anh là sẽ không từ bỏ đâu.

“Con có thể ly hôn, nhưng kết hôn với Bùi Nhiễm Nhiễm thì không được!” Tào Lệ Phi lớn tiếng quát lên, bà đã rất lâu không dùng giọng điệu này để nói chuyện với Âu Dương Lập, hơn nữa còn ở trước mặt người khác.

“Con theo mẹ lên lầu!” Tào Lệ Phi nói xong buông Hòa Thảo ra, quay lưng liền đi lên lầu.

“Anh Âu Dương?” Hòa Thảo lo lắng nhìn anh, giọng điệu vừa nãy của Tào Lệ Phi dọa đến cô hết hồn.

Âu Dương Lập lạnh lùng nhìn cô, ánh nhìn tập trung vào bụng nhỏ của cô, “Cô từ bỏ đi! Đứa con tôi sẽ không lấy!”

“Anh Âu Dương……” Hòa Thảo nhìn chăm chú anh lên lầu rời đi, con của anh tại sao anh có thể không lấy?

Bọn họ vừa đi, Hòa Thảo không thể không đối mặt với Liêu Vi, cô ngày xưa là sợ cô ta, nhưng bây giờ cô không sợ, huống chi tay cô ta bị thương rồi, cô ta không thể nào làm gì cô được.

Liêu Vi đứng dậy đi về hướng cô, Hòa Thảo che phần bụng nhỏ lui về sau, “Cô muốn làm gì? Cô đừng qua đây!”

Nhưng Liêu Vi không nghe lời của cô, trên mặt tiều tụy lộ ra nụ cười nham hiểm, đi đến trước mặt cô giơ chân lên đá vào bụng cô, chỉ là cô che bụng lại, cú đá này chắc không đủ để con cô bị lưu sản.

Hòa Thảo bị cô ta đá như thế, triệt để bị dọa sợ rồi.

Cô ta không ngờ dám ở Âu Dương gia đá bụng cô, trong mắt cô ta còn có Âu Dương Lập và Tào Lệ Phi không?

“Các người còn ngây ở đó làm gì? Qua đây bắt bà điên này đi!” Hòa Thảo la lớn với đám giúp việc ở bên cạnh.

“Các người dám qua đây! Đừng quên là tôi mới là thiếu phu nhân ở cái nhà này, tôi mới là phu nhân mà thiếu gia các người chính thức lấy về đấy!” Thần sắc nham hiểm ngang tàng của Liêu Vi khiến những người giúp việc muốn lên giúp ngây ra dừng chân lại.

Cho dù Hòa Thảo sau này sẽ ở bên thiếu gia, nhưng bây giờ cô ấy vẫn chưa phải.

Liêu Vi lại một chân đá vào bụng cô, Hòa Thảo đau khổ la lên, “Á á á……”

Hòa Thảo che bụng lại liền chạy, bị đá như thế này, đợi lát nhất định bị lôi đi kiểm tra, đến lúc đó chuyện cô không có thai liền bị lộ tẩy.

Liêu Vi nhìn thấy cô bỏ chạy, cũng xông về hướng cô, “Hòa Thảo, cô đúng là lợi hại thật! Tôi lần trước có phải chưa đánh tàn cô, cho nên cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, lần trước tôi tại sao lại mềm lòng không đánh chết cô! Không ngờ còn muốn giật cả người đàn ông của tôi!”

Nếu như là ngày xưa, cô hà tất tự mình ra tay, Liêu thị đã không còn rồi, cô ngay cả người chống lưng cho mình cũng không còn nữa.

“Cô chính là ngang ngược như thế, cho nên anh Âu Dương mới không thích cô!” Hòa Thảo ở đại sảnh không ngừng bỏ chạy, một bên chạy một bên lớn tiếng la lên, “Anh Âu Dương, cô ta muốn đánh em, đứa con của em……”

Liêu Vi bây giờ vừa nghe hai chữ đứa con, trong lòng liền bùng lên ngọn lửa, không lo vết thương trên tay, cầm lấy bình hoa ngay ở kế bên, nhắm đúng cô liền ném qua đó.

Vết thương trên tay cô ta nứt ra, nhưng cô ta vừa nãy cũng ném trúng người của Hòa Thảo, cô khốn đốn ngã xuống đất, trên người toàn là mảnh vỡ sứ, khuôn mặt xinh đẹp bị trầy xước, trên tay đều là những vết thương sâu và nông.

“Cô không cần lo lắng, anh Âu Dương của cô sẽ đau lòng cô lắm.” Cô ta liếc nhìn người trên sàn, nhân lúc Tào Lệ Phi và Âu Dương Lập vẫn chưa đi xuống, rời khỏi Âu Dương gia.

Lúc Âu Dương Lập nghe được tiếng từ trên lầu xông xuống liền nhìn thấy Hòa Thảo nằm dưới đất, trên người không ít vết thương với mảnh sứ vụn, trong đại sảnh đâu còn bóng dáng của Liêu Vi.

Ả phụ nữ kia không ngờ lại điên cuồng như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play