*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cái này, chuyện Bùi gia trước đây ta có nghe qua, nhưng con yên tâm, chuyện của ba con không trách lên con, ông ta là ông ta, con là con, các con là 2 người, chúng ta sẽ không có ý kiến gì.” Tô Nhược Nhã thật lòng thích con dâu này!
Mới gặp đã cho bà 2 đứa cháu bảo bối!
Dương Dương nghe bà nói vậy, thoát khỏi chỗ Cảnh Thắng, “Mami, ôm.”
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút cứng đờ tỉnh lại, lời của bà là tin năm đó ba cô thật sự làm chuyện đó?
“Mẹ, cháu coi rồi, con dâu coi rồi, có phải nên đi rồi?” Cảnh Thần Hạo cũng cảm thấy cô không vui, liền đuổi khách không mời.
“Bọn mẹ mới vừa đến!” Tô Nhược Nhã đương nhiên không đồng ý đi, vui vẻ ôm Noãn Noãn: “Bên ngoài tuyết rơi, không xuống núi được, bọn mẹ liền ở đây.”
“Ở đây cũng được, có nhiều lời mong mẹ nghĩ kĩ rồi nói, đến lúc con dâu ôm cháu đi rồi, đến khóc cũng không có cơ hội.” Đến lúc đó, anh là người oan uổng nhất.
Bùi Nhiễm Nhiễm liếc anh, còn nói thẳng vậy không?
Mẹ anh ngốc, không nói thẳng bà không hiểu, có thể bây giờ nói cũng chưa nhất định hiểu.
Lúc 2 người giao lưu ánh mắt mọi người đều không biết, chỉ có Dương Dương trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm biết mẹ không vui, lời bà nội nói lòng tổn thương mẹ rồi.
“Cháu ở đây cũng không thể chạy, đợi tụi nó kết hôn rồi, bà quang minh chính đại mang cháu về nhà, hôm nay chúng ta đi trước! Bà không thấy con bị thương sao? Làm gì có tâm trạng chăm sóc bà” Cảnh Thắng đi dậy đi về hướng Tô Nhược Nhã, chuẩn bị rời đi.
Tô Nhược Nhã nhìn tay băng bó của Cảnh Thần Hạo, mắt hiện tia đau lòng, sau đó cười bất lực: “Con trai, con thật giỏi, là nam nhân tốt bảo vệ được vợ!”
“Chồng bảo vệ em đang ở đây, đi thôi!” Cảnh Thắng kéo bà ra ngoài, Tô Nhược Nhã rất không muốn rời đi, mắt nhìn nhìn Noãn Noãn Dương Dương, sau đó dừng trên khuôn mặt đẹp của con dâu: “Con dâu mẹ thật đẹp!”
Sau khi họ rời đi, Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo: “Thật sự mẹ anh cuồng vẻ ngoài à?”
“Em không thấy là cuồng cháu sao?” Anh thản nhiên cười nhẹ, nhìn Dương Dương nằm trên người Bùi Nhiễm Nhiễm, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Con trai phải tự ngồi!”
“Daddy phân biệt đối xử rất rõ ràng! Nói với mẹ thì dịu dàng, đối với anh thì nghiêm túc.” Noãn Noãn ngồi đối diện họ nhìn.
“Vì mẹ là người ở bên daddy cả đời, anh con lớn rồi sẽ ở bên cô gái khác, không cần ba đối xử dịu dàng.” Dịu dàng nuôi nó sẽ thành bộ dạng gì, lớn rồi còn dính vợ anh, không thể được.
“Noãn Noãn thì sao?” Cô nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh.
“Noãn Noãn có người yêu con ở bên con.” Mắt Cảnh Thần Hạo liếc thấy Dương Dương rời khỏi người Nhiễm Nhiễm, dù nhận được ánh nhìn tức giận của Nhiễm Nhiễm, anh cũng vui.
“Cảnh Thần Hạo, con vẫn nhỏ, anh nói gì đó!”
“Dạy về tình yêu sớm hơn không tốt sao?” Anh cười hỏi lại, thuận thế ôm cô: “Vợ, đối xử người bệnh phải dịu dàng.”
Anh học theo ngữ điệu của Noãn Noãn lúc nãy.
“Làm nũng không thích hợp anh, đại boss vẫn nên cao quý lạnh lùng đi!” Cô quyết định thu tay, đứng dậy liền đi.
Anh chỉ muốn dịu dàng với mình cô, nữ nhân này lại không chịu hiểu!
….
Nhà Âu Dương.
Liêu Vi tay băng bó đi vào, thấy Âu Dương Lập ngồi ở đại sảnh, trước mặt anh không ít chai rượu, có hết rồi, có cái còn đầy.
Mà anh ngồi trên sofa, mặt mệt mỏi, toàn thân đều là mùi rượu khó ngửi.
Cô đi qua, 1 chân đó bàn đựng mấy chai rượu, mặt tức giận trừng anh.
“Xoảng xoảng” vài tiếng vang lên, Âu Dương Lập từ từ ngẩng đầu, sau khi thấy Liêu Vi, lòng càng giận.
“Li hôn! Bây giờ đi!” Anh ngẩng đầu liếc cô, tay cầm rượu bị anh mạnh mẽ đập xuống đất.
“Nằm mờ! Chết tôi cũng không li hôn!” Sao cô có thể li hôn với anh, chết cô cũng ở cùng với anh.
“Liêu Vi, cô đừng gạt người gạt mình, rõ biết tôi không thích cô, trước giờ chưa từng thích qua!” Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, 1 đêm không ngủ, mắt trắng bị bao bọc bởi vài tia đỏ.
Nhiễm Nhiễm của anh về rồi, Nhiễm Nhiễm của anh chính là Bùi Dĩ Hàn!
Trước đây anh không có năng lực, không thể từ chối hôn sự ba mẹ sắp xếp, bây giờ anh tuyệt đối không để Nhiễm Nhiễm rời xa anh.
“Vậy thì sao, bây giờ tôi là vợ anh!” Cô không ngờ, cô từ chỗ đó về lời đầu tiên nghe từ anh là muốn li hôn!
“ANh nhìn tay tôi, anh tưởng Bùi Nhiễm Nhiễm anh thấy còn đơn thuần vô hại như trước sao? Tay tôi là cô ta dùng dao rạch đó?” Tay cô thật sự chỉ đơn giản băng lại, ít nhiều vẫn thấy được máu và da thịt, nhìn vào rất kinh người.
“Ai bảo cô dùng dao giết cô ấy! Nếu không phải Cảnh Thần Hạo xông đến, dao của cô bây giờ là đâm vào người cô ấy!” Anh không dám nghĩ nếu đêm qua Cảnh Thần Hạo không xông đến kịp, tình hình bây giờ sẽ ra sao.
“Haha, anh chỉ nghĩ đến tôi muốn giết cô ta, vậy anh không nghĩ coi là tại sao? Cô ấy giết con tôi, đó cũng là con anh, đêm đó xong tôi có thai rồi, là cô ta làm tôi sảy thai!” Cô không nhịn được hét lên, tay bị thương chỉ bụng mình, trên đó phẳng lì, ẩn hiện có chút máu.
Cô kích động đến tay chảy máu, băng trắng từ từ nhuốm đỏ.
“Cô tưởng tôi tin cô, nếu cô thật sự có con tôi, cô sẽ không nói tôi nghe sao? Cô nhất định lan tin khắp thiên hạ, làm sao giấu không nói? Liêu Vi, cô vì không muốn li hôn, lời nói dối này cũng bịa được?” Trước đây anh không phát hiện, cô nói dối hay vậy.
Vì muốn đối đầu với Nhiễm Nhiễm, cái gì cũng dám làm!
“Âu Dương Lập, anh là tên đại ngốc, tâm thần, tôi làm vậy vì muốn bảo vệ anh, anh tưởng Hòa Miêu bên anh là bạch liên hoa sao? Tôi từng đối với cô ta như vậy, nếu cô ta biết tôi mang thôi, nhất định tìm cách làm tôi mất con!” Cô từ từ lùi về sau, không thể tin lắc đầu, nhìn nam nhân cô yêu sâu đậm, tim rỉ máu.
“Như cô nói, dù cô có thai hay không, biết giờ đã không có con của tôi rồi, li hôn!” Anh vẫn còn là ở đây, là vì muốn đợi cô về thông báo với cô tin này!
- ---- Nhóm dịch: Boss - iNovel -----