*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

8372

Không ngờ rằng người đàn ông nhỏ nhen này, lại nhớ dai thật!

“Thân là một thư kí, dám nói chuyện với cấp trên như thế, nói đi! Muốn sự trừng phạt như thế nào?” Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn vào cô, cây bút trên tay lại kí nốt hai chữ còn lại.

Người IQ cao ngay cả tay cũng hòa hợp như thế, khó trách Dương Dương từ nhỏ đã biết rất nhiều.

Không đúng, cô cũng không ngốc đâu! Chỉ là trước mặt Cảnh Thần Hạo, tỏ ra ngốc thôi.

“Xin hỏi Cảnh tổng, có sự trừng phạt gì?” Trên khuôn mặt vàng mật của cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, cung kính đứng trước mặt anh.

“A, qua đây hôn anh; B, qua đây ngủ với anh; C bao gồm hai cái trên. Lương tâm kiến nghị em chọn C.”

“Sờ thử ngực anh xem anh có thứ gọi là lương tâm không? Đừng sỉ nhục lương tâm được không?” Cô cầm lấy văn kiện anh kí xong, cười với anh, “Em chọn D, cầm văn kiện ra ngoài!”

Nói xong, bước chân cô vội vàng đi ra ngoài, Cảnh Thần Hạo nhìn thấy bóng dáng vội vàng của cô, từ từ nói, “Chọn C, anh giúp em chọn rồi.”

“Bùm” một tiếng, nghe được tiếng nói của anh đồng thời, cô trực tiếp đóng cửa lại.

Lựa chọn C cũng khá tốt, sao đi chăng nữa tối nay cô cũng không thoát được.

Hai chữ tiết chế này, cô cả đời cũng dạy không được Cảnh Thần Hạo viết như thế nào.

Cầm văn kiện trên tay gửi đến trên tay chủ quản, cô ngồi trước vi tinh lướt những thông tin gần đây liên quan đến Liên Mộc.

Sự phòng bị của người đàn ông này quá mạnh, đến bây giờ cũng chưa tìm được khe hở.

Không lẽ phải trực tiếp ra tay từ Tào Lệ Phi thật?

Cô biết Cảnh Thần Hạo gần đây có động tác không ít, giành không ít công ty hợp tác của Âu Dương Lập, cô nhìn thấy bất chợt thay Âu Dương Lập cảm thấy bất lực.

Đắc tội Cảnh Thần Hạo quả nhiên không phải là một quyết định lý trí.

May mà bọn họ không phải là kẻ thù.

Nhưng Âu Dương Lập cũng không phải Âu Dương Lập trước kia nữa, chí ít đến thời điểm hiện tại, trông tập đoàn Âu Dương không quá khác biệt với ngày xưa, trên bề mặt nhìn như là không bị gì.

Cô đang chuyên tâm suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại reng lên, cô đột nhiên giật mình, cầm lấy di động lên xem, là điện thoại của trường mầm non.

Cô lập tức bắt máy, “Alô?”

“Mẹ của Bùi Noãn phải không? Cô bé lúc ở trường mầm non chơi đùa không cẩn thận vấp té, bây giờ đang trên đường đi bệnh viện An Nhã, mời cô nhanh chóng tới.”

Lúc cô nghe được hai chữ đằng trước của cô giáo nói đã cảm thấy không ổn rồi, lập tức từ ghế đứng dậy, cúp máy trực tiếp xông vào thang máy.

Nhưng lúc chạy được một nửa, cô lại xông trở về, ngay cả cửa của Cảnh Thần Hạo cũng không gõ, trực tiếp chạy vào trong, “Cảnh Thần Hạo, Noãn Noãn nhập viện rồi, anh đi không?”

Đây chẳng phải là câu hỏi thừa sao?

Anh cầm lấy áo khoác màu đen trên giá treo áo nón, bước chân nhanh chóng đi về phía cô, sắc mặt lo lắng hiện lên, trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm cũng nôn nóng vô cùng, nghĩ đến lúc này chỉ có Dương Dương ở kế bên cô bé, cô càng nóng vội hơn.

Bọn họ vừa định ra ngoài gặp phải Thích Thịnh Thiên có việc đến tìm Cảnh Thần Hạo, “Anh Hạo, văn kiện quan trọng……”

Hai người như là cái gì cũng không có nghe thấy lướt qua trước mặt anh, “Vội vàng quá làm cái gì?”

Thích Thịnh Thiên lắc đầu, nhìn vào văn kiện trên tay, vác theo sau lưng từ từ đi về văn phòng của mình, lúc đi ngang qua văn phòng của Lâm Tri Hiểu, bước chân anh khựng lại, đổi ngược phương hướng đi vào trong.

Anh gõ cửa, Lâm Tri Hiểu nghe được tiếng gỡ cửa liền ngẩng đầu nhìn anh, “Cô biết Cảnh tổng và thư kí Bùi đi vội thế làm gì không?”

“Bọn họ ra ngoài rồi?” Lâm Tri Hiểu hỏi ngược lại.

Văn kiện trên tay Thích Thịnh Thiên nhẹ nhàng gõ một cái lên trán mình, không biết nói gì nhìn cô, đồng thời cũng cảm thấy bản thân vừa nãy là não úng nước rồi, tại sao lại hỏi Lâm Tri Hiểu vấn đề này, “Trông ra cô không biết rồi.”

Lâm Tri Hiểu nghi hoặc nhìn vào anh quay lưng bỏ đi, cô có chút cạn lời, anh cái gì cũng không nói cô nghe, trái lại để lại cho cô một dấu chấm hỏi to đùng, sau đó bỏ đi rồi.

Thích tổng, không cần ăn hiếp người như thế chứ?

Chỉ vì cô bây giờ không phải là thư kí trưởng, ngay cả Cảnh tổng đi đâu cũng không biết sao?

Oh, ngày xưa cũng chưa chắc biết được, cô vẫn là không nên yêu cầu nhiều, không biết là chuyện tốt, cô vẫn là nên nghiêm túc làm việc trước khi đại boss trở về!

Đồng thời ngay lúc này, Cảnh Thần Hạo đang nhanh chóng lái xe đi bệnh viện, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ngồi ở vị trí phó lái hai mắt nhìn thẳng vảo phía trước, trong lòng không ngừng mặc niệm, nhất định không sao, tuyệt đối sẽ không sao.

Cô ngay cả điện thoại cũng không dám gọi cho Dương Dương, sợ rằng nghe được giọng của cậu, cự ly xa như thế, không cách nào an ủi cậu được, chỉ có thể nhịn thôi.

Đợi bọn họ đến bệnh viện rồi thì ổn rồi.

Trường mầm non Thất Thái Quang cách Cảnh thị không xa, hai chỗ cách bệnh viện An Nhã cũng không xa, chiếc xe cứ thế lao đi.

Bên ngoài cửa sổ hình như đang có tuyết rơi, gió mạnh thổi ào ào, mùa đông này cảm giác lạnh hơn thường, cô nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang nghiêm túc lái xe, nhưng lại cảm giác ấm hơn thường.

Sự ấm áp trong xe, anh đột nhiên nói một câu, “Noãn Noãn sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Em biết rồi.” Cô cũng tin rằng, con gái của cô sẽ không có chuyện gì đâu.

Rất nhanh liền đến bệnh viện, chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, cô liền không chờ được xuống xe, Cảnh Thần Hạo cũng theo phía sau cô, một tay kéo cô lại, đánh một cái vào mông của cô.

“Cảnh Thần Hạo anh làm gì thế?” Ở nơi công cộng đông người thế này, hơn nữa cô cái gì cũng không có làm, bây giờ đang là lúc nóng vội, anh không ngờ còn có tâm trạng đánh cô.

Sắc mặt anh tuấn tú lạnh lùng, kéo theo người cô đứng ở đại sảnh đông người qua lại, cô bực bội ngẩng đầu nhìn anh, muốn nghe thử xem anh tại sao lại đánh cô!

“Chiếc xe chưa dừng hẳn không được xuống xe!” Nói xong anh kéo cô đi, trong lòng anh cũng nóng vội.

Nhưng cử động của cô vừa nãy vẫn là nên dạy dỗ, có được lần thứ nhất là có lần thứ hai, động tác nguy hiểm như thế, không thể có nữa.

Bùi Nhiễm Nhiễm vốn dĩ rất giận khi anh đánh cô, nhưng nghe được lời của anh, cơn giận cũng bị tiêu tan đi rồi.

Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm vội vàng đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Noãn Noãn đang ngồi trên giường ăn chuối, Dương Dương ngồi bên giường đọc sách.

Trong phòng bệnh còn có một giáo viên canh chừng tụi nhỏ.

Trên bề mặt nhìn vào chắc là không sao, nhưng nỗi lo trong lòng cô vẫn chưa vơi đi, nhanh chân chạy đến bên giường, tỉ mỉ quan sát cô bé, “Noãn Noãn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play