“ Không cần phiền phức như vậy đâu.” Giọng của Cảnh Thần Hạo từ sau vọng lại, anh đứng dậy tiến về phía cô.

Khi này họ mới chú ý đến, người khi nãy vẫn luôn đứng quay lưng lại với họ không ngờ lại là Cảnh Thần Hạo!

Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, thế có nghĩa là sao? Chỉ cần nghiệm thi là biết nguyên do tử vong mà, sao lại không nghiệm?

“ Chị dâu, ý của anh Hạo là đây là bệnh viện, họ nói chết thế nào thì là như thế, có nghiệm thi hay không cũng như nhau thôi.” Mẫn Lệ cuống cuồng giải thích, tiếng ‘ chị dâu’ gọi đúng ý của Cảnh Thần Hạo.

Không tồi, đúng là bạn anh.

“ Các anh không có một chút ý định nào muốn tìm hiểu đầu đuôi sự việc sao?” Có muốn bá hành cũng không làm vậy được chứ.

“ Lãng phí thời gian.” Lần này người trả lời cô là Cảnh Thần Hạo.

Có lãng phí thời gian cũng không phải là họ lãng phí thời gian chứ!

Cô nên sớm nhận ra, nhân vật nhỏ như Hoắc Đông, Cảnh Thần Hạo có thể đến bệnh viện quan tâm hoàn toàn là vì muốn đến đón Mẫn Lệ thôi.

“ Tránh ra.” Cảnh Thần Hạo đứng trước mặt họ, lạnh lùng chỉ thị.

Người đứng chắn trước cửa liền lập tức rẽ thành hai hàng, Cảnh Thần Hạo kéo Bùi Nhiễm Nhiễm đi ra ngoài, Mẫn Lệ lắc đầu khó hiểu, anh nhanh bước chân đuổi theo họ ra ngoài.

“ Hạo ca, anh như vậy là ý gì?” Cứ đợi một lát nữa dễ chừng lại khai ra.

Bùi Nhiễm Nhiễm bị kéo đi, cô quay đầu nhìn anh, “ Nếu như khi chúng ta ở đây, chân tướng của sự việc lại được phanh phui, hoặc là ngay bây giờ trên mạng có thông tin phản bác, nhất định sẽ bị nghĩ rằng đó chỉ là thông cáo của Cảnh Thị mà thôi, không có độ tin cậy, không có độ chân thực.”

3 người tiến vào thang máy, Mẫn Lệ không hiểu, anh phản bác, “ Vậy khi nãy cô còn nói muốn nghiệm thi.”

“ Hai cái không mâu thuẫn đâu, nghiệm thi chỉ là để cho đại chúng thấy như đó chính là cho họ thấy được toàn bộ sự việc mà thôi!” Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thì thầm một câu, “ Em thấy nghi vấn của ông bác sỹ phụ trách chính rất lớn, về tra xem thông tin tài khoản ngân hàng, lịch sử trò chuyện của ông ta, còn cả thời gian gần đây đã gặp những ai nữa, có thể sẽ tìm được manh mối.”

Cảnh Thần Hạo nghiêng sang nhìn cô, đuôi mắt hơi cong lên, anh nắm lấy tay cô hơi siết lại.

“ Không vấn đề gì, Thích Thịnh Thiên quá rành mấy chuyện này! Khi về anh sẽ gọi cậu ta dậy luôn!” Mẫn Lệ mắt cũng như phát sáng, anh xoa xoa bàn tay, hận nỗi không thể lập tức phóng hỏa tiễn để kịp về điều tra.

Thích Thịnh Thiên đáng thương, không biết anh ta đã kịp tỉnh rượu chưa?

Khi họ rời đi cũng khá yên ắng, thông tin trên mạng cũng được thổi bùng.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên ghế lái phụ, cô xem một lượt những comment trên mạng.

Thiên lý tàn dương có viết: Có nghe nói tập đoàn Cảnh Thiên có nguồn gốc từ xã hội đen, một mạng người với họ đã là gì, sau này phải cẩn thận đấy, đừng có đắc tội Cảnh tổng!

Lão Vương hàng xóm: Nói cứ như bạn thấy được Cảnh tổng ấy, cho phép tôi cười một cái.

Anh ngậm miệng cho tôi: Thu mua công ty, sát hại mạng người, còn có vương pháp không?

Đại ma vương: bàn luật pháp với Cảnh tổng ở A thành này, vị huynh đệ bên trên, huynh mới đến hả?

Những còm trên mạng khá thú vị, người trước giờ vẫn kiêu ngạo, khó với tới như Cảnh Thần Hạo lại bị những anh hùng bàn phím nghị luận và phỉ báng như vậy.

Trong lòng cô rất khó chịu, ngón tay vuốt vuốt lên màn hình, rồi lại nhìn khung cảnh phía trước, mím môi, cô cúi đầu nhanh chóng nhập những dòng bình luận của mình.

Noãn Dương Dương (Mặt trời ấm áp): Người ngoài cuộc còn hiểu hơn người trong cuộc, nói như thể mấy người nhìn thấy tận mắt vậy! Nếu là do Cảnh Thần Hạo làm, Hoắc Đông nhất định vẫn còn sống, sống không bằng chết mới là kết cục của anh ta.

Nhưng, thứ cô không ngờ được là Mẫn Lệ ngồi phía sau cô cũng đang lướt weibo, bình luật của cô vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều lời bình khác.

Mẫn Lệ chăm chú nhìn những câu chữ trên màn hình, “ Chị dâu, chị tên Noãn Dương Dương? Không ngờ chị cũng thiếu nữ ghê!”

Trông thì già, mặc thì xấu, giọng nói còn khàn đặc, lại có cái tên trẻ trung như thiếu nữ vậy, có một sự đối nghịch không hề nhẹ.

Cô chỉ gộp tên của Dương Dương và Noãn Noãn lại thôi mà, không có ý gì khác.

Nhưng người đàn ông đang lái xe bên cạnh quay sang liếc cô, “ Còn anh thì sao?”

“ Hạo ca, anh nói gì thế? Không phải anh vẫn đang ngồi đây sao?” Mẫn Lệ ngơ ngác nhìn hai người.

Sao Hạo ca nói câu nào anh cũng không hiểu nhỉ!

Cô cúi đầu sửa lại tên, thêm hai chữ nữa vào, “ Có anh rồi!”

“ Để xem nào.” Vừa đúng đèn đỏ, anh dừng xe, nghiêng đầu, háo hức nhìn sang cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm giơ điện thoại lên trước mặt anh, màn hình hiện 5 chữ, “ Cảnh sắc noãn dương dương.(* Cảnh sắc ở đây, Cảnh là tên người, sắc nghĩa dê, dâm)

Xe lại lăn bánh, mặc dù anh nhìn đường nhưng miệng lại không giấu được nụ cười, “ Em đã nghĩ cả tên cho con mình sau này rồi à.”

Mẫn Lệ vì không hiểu họ đang nói gì, nên thà không tham gia vào câu chuyện của họ nữa, tự chơi một mình, lát nữa anh còn chuyện phải làm.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chữ ‘sắc’ kia, cô có cảm giác da đầu tê đi, nếu sau này thêm đứa nữa đặt là Cảnh sắc, mặc dù nghe cũng hay thật nhưng cái chữ này cứ thấy nó quái quái sao ấy?

Quả nhiên cô không có tài năng trong vụ đặt tên.

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Mẫn Lệ, Cảnh Thần Hạo chở Mẫn Lệ đến trước cửa nhà Thích Thịnh Thiên, anh vừa xuống xe, Cảnh Thần Hạo đã lái đi luôn, để mặc cho Mẫn Lệ với chiếc điện thoại trên tay đứng bên đường lẻ loi một mình.

“ Hey! Lỡ đâu em không gọi được nó dậy thì sao? Hạo ca anh không thể đợi em được một lát sao?” Mẫn Lệ nhìn chiếc xe đang dần rời đi, lắc đầu, “ Có bạn gái rồi vẫn tính khí này, làm gì có cô nào mà chịu được?”

Đột nhiên gió đông thổi vèo, anh rùng mình chạy về phía căn hộ của Thích Thịnh Thiên.

Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm sau khi rời đi, họ lái xe thẳng về nhà, trên đường, cô nhìn nick name trên weibo, vẫn không thể nghĩ ra cái tên nào thích hợp hơn nữa.

Cảnh sắc thì cảnh sắc vậy!

“ Nếu tên là Cảnh Sắc thật thì phòng dân chính có cho thông qua không? Cái tên này cũng hơi lạ!” Cô đang tưởng tượng, con trai hay con gái, nếu gọi yêu nó bằng Sắc Sắc, không được, không được!

“ Sẽ thông qua.”

Thuận theo tiếng anh vừa dứt, cô thấy xe càng nhanh lên.

“ Anh lái nhanh thế làm gì?”

“ Về nhà tạo ra Sắc Sắc.”

“......”

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, híp mắt lại, rồi lại quay sang nhìn anh, “ Hay là đừng gọi Sắc Sắc nhé.”

Cô không mong muốn sau này con nó hận cô!

Khóe miệng Cảnh Thần Hạo khẽ nhếch, “ Anh thấy khá hay đấy chứ, nhất định con nó sẽ thích thôi.”

“ Nếu là em, sẽ không có chuyện thích thú đâu.” Cô vẫn có một gu thẩm mỹ bình thường mà, hai chữ đặt cạnh nhau thì không có chuyện gì nhưng chỉ gọi mỗi một chữ thì kiểu gì cũng có chuyện để bàn tán.

Sau khi về nhà, Dương Dương Noãn Noãn đều chạy lại đòi cô dẫn chúng đi hậu hoa viên chơi, ý định tạo Sắc Sắc của Cảnh Thần Hạo lại lần nữa bị làm phiền.

Đại boss khá ấm ức, vì Sắc Sắc vẫn chưa được ra đời kia, nhất định anh phải nắm bắt mọi cơ hội.

Chơi với Noãn Noãn một hồi cô mới lên lầu, về phòng. Nhưng Cảnh Thần Hạo không ở trong phòng, cô tẩy trang xong mới ra ngoài.

Cô xuống dưới lầu bê một đĩa hoa quả, quay trở lên phòng sách của anh, cô gõ nhẹ vài tiếng, đôi môi khẽ động, tý nữa là gọi ra cả họ tên anh.

Nhưng cô lại không gọi thành tiếng, hai chữ Thần Hạo cứ ngập ngừng trong miệng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play